Diệp Huân biết nếu ra ngoài một mình trong tình huống này Kha Dương nhất định sẽ lo lắng.
Lữ Đông hẹn gặp nói chuyện, hắn nên từ chối, phải từ chối mới đúng. Thế nhưng không có, thậm chí hắn còn đồng ý không hề do dự.
Diệp Huân nhìn Kha Dương đang đứng hút thuốc trong sân viện nhất thời không biết nên mở lời thế nào. Kỳ thật đối với hắn bây giờ, Lữ Đông y như trang giấy cũ nằm ở góc sâu trong trí nhớ, nếu không cố tình nhắc tới hắn sớm không nhớ rõ.
Mà khi bị phơi bày lại phát hiện cả chuyện cùng người đều mới mẻ y như xảy ra ngày hôm qua.
Hắn không còn cảm giác lúc trước với Lữ Đông, nhưng mong muốn gặp mặt anh vẫn rất mãnh liệt, hắn bước ra sân viện đến sau lưng Kha Dương: Kha Dương…
"Anh phải ra ngoài à?"
Kha Dương quay đầu lại nhìn hắn, từ lúc hắn nhận cuộc gọi kia cậu đã nhìn ra đây không phải do bạn bè bình thường gọi tới.
"Có người bạn mới từ nước ngoài về, hẹn lát nữa gặp." Diệp Huân không biết mắc cái gì mình phải giải thích với cậu giống như đứa con nít xin ra ngoài vào ban đêm, dường như không chỉ đơn thuần sợ cậu lo lắng.
Kha Dương ngậm thuốc nhìn hắn, cả buổi sau mới gạt tàn thuốc xuống đất:
"Tối anh có về đây không?"
Tất nhiên về chứ. Diệp Huân ngẩn người không biết nên nói gì thêm nên vào phòng lấy áo khoác chuẩn bị đi.
Đừng lái xe, Kha Dương còn đứng trong sân,
"Lúc về anh bắt xe đi hoặc gọi cho em tới đón."
"Ngài đừng nghiêm túc thế, ngài Kha." Diệp Huân cười cười lấy chìa khóa trong túi ném cho Kha Dương.
"Gọi xe đi, anh chắc chắn uống rượu."
Kha Dương xoay nhẹ chìa khóa trong tay, lúc nghe đó là bạn từ nước ngoài về cậu lập tức liên tưởng tới tấm hình trong ngăn tủ lúc mình đi đốt tem.
Địa vị người này trong lòng Diệp Huân khiến cậu cảm thấy ê ẩm, nhưng cậu không nói thêm câu gì, Diệp Huân lớn tuổi hơn, làm việc cẩn thận hơn, cậu không có lý do đi lắm lời việc riêng của hắn.
"Trước khi về sẽ gọi cho cậu."
Diệp Huân muốn nói gì đó nhưng rồi giữ lại, hắn vỗ vỗ vai cậu rồi rời đi.
Ngốc Tam Nhi còn dính đầy bọt xà phòng trên hai tay chạy ra từ nhà bếp:
"Anh để anh ấy đi? Một mình?"
"Chứ không lẽ anh đi theo," Kha Dương nhìn tay nó,
"Anh ấy đi gặp bạn, anh đi theo thế nào đây…"
"Lỡ gặp chuyện không may thì sao?"
Kha Dương cắn mối đá vào bàn một cái, cậu nghiến răng thêm hai cái nữa:
"Gặp chuyện không may? Chính anh ấy còn không sợ kìa! Không đụng chuyện một lần anh ấy sẽ không biết lợi hại! Mẹ nó anh ấy nghĩ mình là Diêm Vương thật à!"
"Thế ngài bỏ qua thật chắc."
Ngốc Tam Nhi liếc xéo cậu một cái.
Kha Dương im lặng ngồi xổm xuống châm thuốc nhưng không hút, cậu chỉ cầm trên tay mà nhìn tới ngây ngẩn.
Anh nghĩ gì thế?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!