Chương 39: (Vô Đề)

Kha Dương muốn ăn xong thì đi tìm Ngô Hiển ngay lập tức, nhưng Ngốc Tam Nhi khóc đã rồi ngã ra ngủ thẳng cẳng rồi, cậu không muốn gọi nó dậy nhưng cũng không muốn bỏ nó ở nhà một mình:

"Chờ Ngốc Tam Nhi dậy rồi đi."

Ừ. Diệp Huân ngồi trên cái bàn đá trong sân viện, tuy ánh mặt trời rực rỡ bao phủ cả người nhưng hắn vẫn cảm thấy từng hơi lạnh của bàn đá xuyên qua người mình.

"Trước giờ em chưa từng nghe sự phụ nhắc tới người tên Ngô Hiển này," Kha Dương tựa vào ghế nhẹ nhàng đung đưa, cậu ngước mắt nhìn trời đến khi không thể nhìn rõ nữa mới quay đầu,

"Cũng không nghe sư phụ nói có sư huynh đệ gì…Dù gì thì ông ấy cũng giả bộ nên chắc không bái sư đâu…"

"Trước đó sư phụ cậu có biểu hiện kỳ lạ nào không?"

Diệp Huân muốn hút thuốc nhưng nhìn xuống đống tàn thuốc dưới chân mình thì ngừng tay, ngừng vài giây lại dứt khoát lôi ra hút.

Kỳ lạ? Không có… Kha Dương suy nghĩ rồi ngồi ngay ngắn lại nhìn Diệp Huân,

"Em cảm thấy lời ông ấy nói lúc ăn cơm tối qua có hơi kỳ cục, giống như là…"

Bàn giao hậu sự?

Diệp Huân giúp cậu nói cho xong câu.

Đúng vậy, Kha Dương cắn môi, suy sụp dựa vào ghế, mũi cậu ê ẩm chua xót,

"Nếu em sớm chú ý thì tốt rồi, ít nhất có thể ở bên lúc ông ấy gặp chuyện."

"Đừng tự trách, sư phụ cậu đã lên kế hoạch sẽ không cho cậu cơ hội làm gì đâu."

Hai người nói mấy câu lại rơi vào im lặng, lúc đi động Diệp Huân vang lên khiến cả hai giật mình nhảy dựng. Tần Vĩ gọi tới, trong miệng còn ngậm đồ ăn:

"Tiểu Diệp, ngày mai có cuộc họp tuyên truyền, buổi sáng cậu tới cục được không?"

"Được, không phải cuối tháng mới họp à, sao bị đẩy lên rồi?" Diệp Huân nhíu mày.

"Hôm nay có người báo án nói bị trộm trên xe buýt, hỏi ra là bà chị này xách cái túi chen lên xe lúc sắp đóng cửa để chiếm ghế, ai ngờ lên xe rồi phát hiện mất cái túi," Tần Vĩ cười một cái,

"Xe buýt còn là xe của trường chị ta…Quan Sở cho rằng phải giáo dục cấp bách đó!"

Biết rồi…

"Vậy cậu lo chuyện của mình trước đi, nếu cần thì đừng khách khí với anh."

Diệp Huân cúp máy xong thấy hơi cảm khái, nếu nói cho Tần Vĩ thì anh giúp bằng cách nào đây?

Ngốc Tam Nhi ngủ cỡ ba tiếng đồng hồ, cuối cùng vì úp mặt vào gối tới thở không được mới tỉnh dậy. Kha Dương cùng Diệp Huân còn ngồi trong viện, tàn thuốc rơi đầy mặt đất, cậu thấy nó đi tới bèn bước qua vỗ vai nó: Sao rồi?

Ổn rồi. Ngốc Tam Nhi cười cười, nhìn Kha Dương che giấu lo âu cùng mệt mỏi nên nó cũng nuốt lấy khó chịu không thể hiện ra, dù sao chuyện này còn chưa biết rõ được.

"Đói không? Ăn chút gì đi, Diệp Huân mua đó." Kha Dương quay vào phòng bếp.

Cảm ơn Diệp ca, Ngốc Tam Nhi đi theo Kha Dương, lúc nhìn Diệp Huân hơi do dự,

"Khiến anh đi làm trễ rồi."

"Không gọi chú cảnh sát nữa sao."

Diệp Huân cười cười.

"…Giờ mới nhớ khoảng cách tuổi tác nè."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!