Diệp Huân nhảy thẳng từ trên giường xuống đất, vết thương trên vai đau tới mức khiến hắn nghiến răng nhưng hắn còn không quan tâm tới quần áo mà mặc đại quần của Kha Dương để trần thân trên chạy ra ngoài.
Trời mới tờ mờ sáng, một trận gió lạnh thổi qua khiến Diệp Huân lạnh đến đau người.
Kha Dương còn đứng ở cửa viện, lúc hắn chạy tới phát hiện cả người cậu run lẩy bẩy, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm hướng đầu ngõ nhỏ, Diệp Huân nhìn theo tầm mắt của cậu nhưng không thấy gì ngoài cái ngõ trống rỗng lặng ngắt đến mức khiến người ta khó chịu.
Kha Dương.
Diệp Huân dùng tay kéo tay cậu.
Đột nhiên Kha Dương xông thẳng ra ngoài, Diệp Huân hoảng sợ nhanh chóng đuổi theo ôm lấy cậu nhưng vết thương ở vai trái khiến hắn không có sức lực, cậu đẩy hắn ra một cách dễ dàng rồi đi tiếp về trước, hắn đành dùng tay phái kéo tay cậu lại: Cậu định làm gì!
Sư phụ em… Giọng Kha Dương đã khàn đặc.
Ngốc Tam Nhi! Diệp Huân níu không được Kha Dương nên phải hét to về hướng phòng ở.
Ngốc Tam Nhi vọt ra, lúc nó đang ngủ thì nghe tiếng động vang lên vừa ngồi dậy lại nghe tiếng Diệp Huân hét lên, nó mặc đồ còn ít hơn hắn cả người chỉ có cái qu@n lót cùng đôi dép lê.
"Dương ca anh làm cái gì vậy!"
Ngốc Tam Nhi thấy Kha Dương đã xô được Diệp Huân ra chạy về phía đầu ngõ không hề để ý tới nó.
Nó chửi một câu em đệch rồi nhấc chân rượt theo. Bình thường Kha Dương đã chạy không lại Ngốc Tam Nhi hơn nữa bây giờ cự ly ngắn còn trong tình huống bộc phát thì cho cậu chạy trước 30 mét cũng bị nó bắt kịp dễ ợt.
Nhưng hôm nay tới Ngốc Tam Nhi cũng cảm nhận được tốc độ của Kha Dương kinh người, nó chạy muốn chuột rút bắp đùi mới đuổi kịp cậu ở đầu ngõ, nó mặc kệ tất cả nhào thẳng qua đè cậu xuống đất từ phía sau.
Buông tay!
Kha Dương dùng lực giãy giụa rất lớn, cậu xoay người hất Ngốc Tam Nhi văng ra.
Diệp Huân đuổi tới đạp một cái không quá mạnh vào lưng cậu nhưng đạp rất chuẩn, Kha Dương bị đạp tới nửa người vừa vừa đau vừ tê, Ngốc Tam Nhi canh đúng cơ hội lại đè người lên dùng cánh tay ấn vay cậu xuống:
"Dương ca anh sao thế!"
Mặt Kha Dương dính đầy bụi đất, quỳ rạp bất động, một lúc sau nước mắt cậu lặng lẽ rơi xuống, giọng cậu run rẩy vô lực: Anh đệch con mẹ nó…
"Đem cậu ta về trước đã," Diệp Huân ở bên cạnh nói một câu, người dân đi mua thức ăn hoặc tập thể dục buổi sáng đã bắt đầu xuất hiện, ba người bọn họ cứ như vậy sẽ gây chú ý rất lớn, đặc biệt là hắn với Ngốc Tam Nhi, một kẻ ở trần một kẻ gần như khỏa thân.
"Ba em đâu! Em đệch! Ba em đâu!" Ngốc Tam Nhi chạy vào phòng Kha Lương Sơn rồi nhìn Kha Dương đang ngồi xổm trong sân viện, mặt nó trắng bệch, hét lớn:
"Dương ca, ba em đâu!"
Anh không biết… Kha Dương cúi đầu nhìn mặt đất, hốc mắt đỏ lên.
"Hôm qua còn tốt mà! Ăn cơm xong còn vào phòng em ngồi một chút mới đi!" Ngốc Tam Nhi bổ nhào vào Kha Dương lắc vai cậu thật mạnh, giọng nó hét đến mức lạc giọng,
"Sao giờ không thấy người! Ba em đâu! Kha Dương anh thấy cái gì! Anh nói đi mà, em đệch!"
Anh nói không biết! Kha Dương đẩy nó ra, giờ lòng cậu y như có sóng thần vỗ đến mức cậu không thở được.
Cậu không trả lời câu hỏi của Ngốc Tam Nhi được, sư phụ đi đâu, cậu không biết, cảnh tượng cậu nhìn thấy chỉ xác định một chuyện gã đã chết, sư phụ chết rồi, chỉ khi có người chết bị mang đi mới có cờ phướn trắng cùng bóng mờ…Nhưng nếu sư phụ chết rồi thì thi thể ở đâu!
Cậu không thấy, gã để lại cái hộp cùng tờ giấy làm như chỉ rời đi một chốc.
Mà nếu là rời đi thì thì cảnh tượng kia giải thích thế nào đây?
Chỉ có mười phút ngắn ngủi mà xảy ra chuyện khiến đầu Kha Dương đau muốn nứt ra, cả người vẫn run.
"Anh nhìn thấy cái gì! Ông đây hỏi anh thấy cái gì, anh mẹ nó choáng váng rồi hả!" Lúc sáng Ngốc Tam Nhi thức dậy thấy biểu hiện của Kha Dương đã thấy không lành, hiện giờ nó bạo phát rồi đấm một quyền lên mặt Kha Dương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!