Diệp Huân đi học thay Kha Dương chỉ được một hai lần nhưng hắn biết rõ cậu rất hấp dẫn nữ sinh, chỉ là ngoài chuyện bóng rổ ra thì cậu chưa hề nhắc tới chuyện trường lớp nên hắn thường xuyên có cảm giác cậu học trường nam sinh…
Nhưng giờ nhìn bức thư hồng nhạt này đã khiến Diệp Huân mỉm cười, cuối cùng cũng cảm nhận được Kha Dương là học sinh cấp ba bình thường, có nữ sinh thích, còn nhận được thư tình.
Đừng đọc… Kha Dương giật bức thư lại, cậu hơi xấu hổ bèn ném đại nó vào ngăn tủ nào đó.
Xinh đẹp không? Diệp Huân vừa dựa vào bên bàn vừa cười,
"Chắc chắn không phải mới nhận lần đầu, còn bày đặt không quen."
Kha Dương nghĩ nghĩ rồi cào tóc:
"Xinh đẹp? Cũng được, hình như em chưa từng gặp cô ấy…Thật ra cũng nhận vài lần, Ngốc Tam Nhi còn nhận nhiều hơn em…"
"Ngốc Tam Nhi có ngốc thật đâu," Diệp Huân quay đầu nhìn Ngốc Tam Nhi đang tưới hoa trong đau khổ,
"Hình như cậu hơi bị chậm hiểu ở phương diện này nha, trước kia có từng thích cô gái nào chưa?"
"Em không có chậm hiểu, em là không thèm quan tâm mấy chuyện vớ vẩn này, không có ý nghĩa gì cả," Kha Dương gom đống lộn xộn trên bàn qua gần tường chừa ra một khoảng trống để làm bài tập,
"Nói thật thì cô này không phải khẩu vị của em, nếu nói tới hình mẫu thì em thích kiểu Lương Ny ấy…Nhưng mà quên đi, Ngốc Tam Nhi còn nhớ mãi không quên người ta kìa."
Lương Ny?
Diệp Huân nhìn Kha Dương moi đống sách vở lộn xộn với đề bài nhàu nát, hắn nhíu mày, đứa nhỏ này tùy tiện quá.
"Ừ, có thể nói là thanh mai, vẻ ngoài như em gái quốc dân…Đương nhiên cô ấy cũng là em gái người ta thật," Kha Dương cầm sách hóa học mà phát sầu vì thế trừng mắt tiếp với sách vật lý,
"Anh hai cô ấy nhìn thấy Ngốc Tam Nhi là muốn đấm hai quyền."
"Thích loại hình ngây thơ à, người viết thư cho cậu không phải sao?"
"Cô này thuộc kiểu quyến rũ gợi cảm…"
Gợi cảm? Diệp Huân hơi híp mắt cười cười.
"Vâng…Ngực…Rất đầy đặn…" Kha Dương ném sách vật lý lại lấy sách toán ra nhưng nhìn đến phát khóc mà không biết nên làm bài nào đến phiền lòng.
Thật à… Diệp Huân vuốt vuốt cằm, Đẹp không?
Đẹp, Kha Dương gật đầu, cậu quyết định bắt đầu từ hóa học rồi ngẫm lại thấy có chỗ kỳ cục, cậu ngước lên nhìn thấy Diệp Huân cười cười như không tức mình vỗ sách lên bàn,
"Em đệch, anh cố ý gây nhiễu đúng không! Anh sao thế không biết…"
Diệp Huân cười thành tiếng, híp hết mắt lại:
"Chọc cậu dễ quá mà, tôi dẫn đi đâu cậu theo đến đó, hỏi gì đáp nấy."
Kha Dương im lặng nhìn mặt Diệp Huân, khi hắn cười rộ lên rất đẹp, đặc biệt là khi cười to do vui vẻ, mắt híp lại miệng cong lên lộ ra hàng răng chỉnh tề, nhìn vừa trẻ con lại vừa câu dẫn.
"Sao nào, không phục à."
Diệp Huân vỗ vỗ mặt cậu.
Kha Dương ôm cứng tay Diệp Huân rồi đè lên bàn, đầu ngón tay của hắn xẹt qua lòng bàn tay lại y như cào vào lòng cậu một cái, cậu lắc lư rồi rướng người chạm vào khóe miệng của hắn.
Động tác này khiến hắn giật nảy mình, đây là nhà Kha Dương chứ không phải chỗ khác, sư phụ đang nấu cơm trong nhà bếp, Ngốc Tam Nhi đang tưới hoa trong sân, Diệp Huân nhanh chóng lùi về sau đụng lưng vào tường:
"Cậu làm gì vậy, sư phụ cậu thấy thì sao."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!