Chương 27: (Vô Đề)

Diệp Huân nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, hắn nhìn không thấy Kha Dương vì cậu cúi đầu cụng vào sau ghế của hắn nên chỉ có thể thấy tay của cậu.

Tay Kha Dương nắm lấy vai hắn hoàn toàn không còn huyết sắc mà tái nhợt y như thi thể đụng phải sáng nay, nhưng lực tay rất lớn, mấy ngón tay bấu vào cách mấy lớp quần áo vẫn thấy đau.

Trong xe rất tĩnh lặng, ba người không lên tiếng, Ngốc Tam Nhi không dám đụng vào Kha Dương vì ba nó nói không thể đụng, thời điểm này mà đụng vào coi chừng Kha Dương bị tà ma chiếm luôn.

Điều duy nhất nó không thể hiểu chính là sau khi lần đầu bị quấn thân, Kha Dương vô cùng kháng cự đối với chuyện này, cơ thể cậu cũng rất chống cự với việc bị bám.

Nhưng Ngốc Tam Nhi cảm thấy lần này Kha Dương lại tự nguyện, còn về lý do là gì, nó nhìn thoáng qua Diệp Huân vẫn lẳng lặng ngồi không nhúc nhích ở phía trước…..

Diệp Huân lấy đồng hồ canh thời gian, thứ chờ đợi lâu dài thế này thật sự khiến người ta hít thở không thông, mà thời gian chỉ mới qua có năm sáu phút thôi.

Phút thứ bảy, tay Kha Dương giật giật, hơi lạnh dọa chết người dần dần tan đi, Diệp Huân có thể nhìn thấy sự thay đổi rõ ràng trên tay cậu, hắn không biết đó là lỗi giác hay gì nhưng mà lực tay Kha Dương giảm bớt rồi dần dần trở lại màu sắc bình thường.

"Anh có từng gặp tình huống này chưa?"

Cuối cùng Kha Dương buông tay, ngẩng đẩu lên, sắc mặt nhìn rất bình thường.

Không có. Lúc này Kha Dương mới cầm thử tay Diệp Huân, ấm lên rồi.

"Anh….. Thật sự không nhìn thấy thứ gì à?" Kha Dương nhíu nhíu mày, hình như rất khó hiểu.

Không nhìn thấy, Diệp Huân khởi động lại xe lái đi,

"Lúc tôi với cậu đổi hồn có nhìn thấy một lần, nhưng không xác định lắm."

Kỳ quái thật.

Kha Dương cắn môi.

Ngốc Tam Nhi nhích nhích lại bên người Kha Dương:

"Dương ca, anh bị ma đè hả?"

"Em mới bị đè, bị anh đè." Kha Dương vỗ đầu nó một cái.

"Anh vô lại cũng phải chọn thời điểm chứ," Ngốc Tam Nhi hét lên,

"Anh mới dọa chết người đó, lỡ như giống lần trước thì sao, anh có bệnh chắc!"

Anh không sao…….

Kha Dương nhìn cạnh mặt của Diệp Huân, Chỉ có hơi kỳ quái.

Kỳ quái gì? Ngốc Tam Nhi cũng nhìn Diệp Huân.

Diệp Huân bị bọn họ nhìn bèn lấy tay sờ sờ mặt mình: Nói tôi hả?

Vâng, Kha Dương cọ cọ tới, đặt cằm lên lưng ghế,

"Anh còn thu hút ma quỷ hơn cả em, mà anh lại nói chưa từng nhìn thấy gì ngoại trừ lần đổi qua em, việc này không đúng."

Tôi nói thật.

Diệp Huân bị Kha Dương nói cho cả người sợ run.

Em biết.

Ba người vào quán cà phê, Kha Dương kể nguyên nhân sự việc ra:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!