Chương 26: (Vô Đề)

Diệp Huân cảm thấy ông trời nhất định biết ý định muốn vào đội Phòng ngừa bạo động của hắn chỉ không biết ngài ấy tán thành hay phản đối nhưng hôm nay nhất định phải chơi hắn một cú buồn nôn mới vừa lòng.

Hắn định cùng Tần Vĩ chiều nay đi tra hộ khẩu nhưng còn chưa tới giữa trưa đã có báo nguy, khu dân cư thuộc địa bàn bọn họ quản lý có người tự sát.

Hắn với mấy đồng nghiệp khác thấy mình may mắn vì chưa kịp ăn cơm vì nghe người báo nguy nói ông lão tự sát đã chết cách đây vài ngày…..

"May quá hồi sáng anh ăn rồi."

Tần Vĩ vừa lái xe vừa nói.

Diệp Huân nhìn anh một cái:

"Sao nào, ý anh là chút nữa còn cái để ói đó hả."

"Tiểu Diệp, tố chất kiểu gì vậy," Tần Vĩ cười,

"Anh sợ lỡ như cơm chiều ăn không vô thì sao, ít ra không đói đó."

Diệp Huân vô cùng bội phục, người này sắp đối diện tình huống đáng sợ vậy mà còn tâm tình nghĩ tới chuyện ăn cơm chiều, còn mình gặp phải chắc hẳn nhịn luôn mấy ngày khỏi ăn.

Người của cục cảnh sát là nhóm đầu tiên đến hiện trường, trước khi đội hình cảnh đến bọn họ phải bảo vệ hiện trường, duy trì  trận tự, kiêm luôn việc đem người xuống.

"Mấy ngày trước còn thấy tình trạng thầy Trần rất tốt mà, sao đột nhiên lại……. Bữa nay nhà đối diện ông ấy ngửi thấy mùi lạ, gõ cửa không ai mở…….."

Hàng xóm xung quanh mồm năm miệng mười kể lại tình huống cho đám Diệp Huân nghe, tóm lại ông lão này là giáo viên về hưu vẫn sống một mình, hàng xóm mấy ngày không thấy người lại có mùi lạ nên phá cửa vào xem thử thì phát hiện thầy trần đã treo cổ trong nhà mình.

Diệp Huân không nói gì, đứng ở hành lang thôi đã ngửi được mùi rất kinh, lúc đi tới cửa chỉ còn cảm giác muốn ói ngay.

Người đâu?

Tần Vĩ vào phòng, phát hiện không có ai.

Trong WC….. Hàng xóm phát hiện thi thể của thầy Trần mặt mày trắng  bệch chỉ chỉ WC,

"Đồng chí cảnh sát, đáng sợ lắm đó, đáng sợ lắm….."

Diệp Huân theo Tần Vĩ vào WC, lúc anh đẩy cửa thiếu chút nữa hắn quay đầu bỏ chạy, mùi vị thối rữa xộc tới khiến hắn phải nén nhịn sự kinh tởm để nhìn.

Ánh sáng trong phòng rất kém, phòng khách đã mù mờ rồi còn WC y như phòng tối luôn, hắn chỉ thấy có thứ gì đỏ ở giữa WC: Đèn đâu?

"Không biết, tìm coi."

Tần Vĩ bịt mũi dợm bước vào.

Mấy đồng nghiệp đi cùng đều có tuổi nghề lâu hơn Diệp Huân, ở cục, hắn chỉ là tiểu bối thôi, trong tình huống thế này Tần Vĩ đã vào rồi  hắn không thể đứng bên ngoài được nên đành theo vào sờ tường tìm công tắc đèn.

Kiếm ra chưa?

Tần Vĩ nói một câu, sau đó tạch một tiếng, đèn sáng.

Đây hẳn là lần kinh hãi lớn nhất của Diệp Huân từ trước tới giờ, khoảnh khắc đèn sáng lên hắn thấy thi thể đã phân hủy ở giữa WC.

Mà vô cùng không may chính là lúc hắn  nói chuyện với Tần Vĩ đã vô tình đi tới gần thi thể, hiện giờ cách ngực hắn không tới 10cm, hắn cắn răng mới không khuỵu xuống luôn mà dừng lại rồi lùi về sau từng bước một:

"Có mà một tuần rồi ấy."

"Đệch, ra ngoài ra ngoài……" Tần Vĩ đứng trong WC nhìn một vòng rồi chịu không được bịt mũi chạy ra.

Chạy tới hành lang, hai người mới coi như thở được một hơi, Diệp Huân châm thuốc đứng dưới tàng cây, bọn họ giờ chỉ chờ người của đội hình sự qua rồi hỗ trợ công việc sau đó bàn giao hậu sự cho người nhà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!