Đây là lần đầu Kha Dương coi phim 18 + lại phân tâm, dù ánh mắn nhìn màn hình chăm chú nhưng những hình ảnh mãnh liệt đó lại không hề lọt vào đầu chút nào.
Cậu lạc đề rồi, đúng vậy, mặc kệ nhắm mắt hay trợn mắt trước mắt cậu đều hiện lên hình ảnh cơ thể tr@n truồng của Diệp Huân, bên tai chỉ vang vọng tiếng r3n rỉ mất hồn kia của hắn.
Tuy cậu thấy biểu hiện này của mình quá ư kỳ cục nhưng d*c vọng tăng vọt khiến cho bản thân không hơi đâu nghĩ nhiều về nguyên nhân làm gì.
Tiếng th ở dốc ồ ồ của Ngốc Tam Nhi kế bên như cổ vũ, kệ mẹ nó, Kha Dương khép lại ngửa đầu ra sau, tăng nhanh động tác tay.
Cậu cảm thấy hưng phấn so với những lần trước càng mãnh liệt hơn nhiều, thậm chí còn tưởng tượng ra được Diệp Huân nằm bên người, cậu sẽ nghiêng qua đè lên, Diệp Huân bị mình đặt dưới thân hơi cau mày nhưng ánh mắt mê ly làm hô hấp của cậu hỗn loạn.
Dương ca, Ngốc Tam Nhi bên cạnh đột nhiên nhỏ giọng gọi thầm, Dương ca…….
Đệch, Kha Dương cắn răng,
"Em bắn đừng gọi tên anh."
"Anh không có tố chất gì hết," Ngốc Tam Nhi liếc mắt nhìn sang, xốc chăn lại, Chuẩn bị xong chưa?
"Em có bệnh thì khám đi," Kha Dương bất đắc dĩ ngồi theo Ngốc Tam Nhi, sau đó hai người quỳ song song bên mép giường ở giữa phòng làm tiếp, Đừng bắn vào giày.
D*c vọng theo tay cuộn trào cuối cùng bắn mạnh ra ngoài, Kha Dương cắn mới không phát ra gầm nhẹ trong cổ họng, đây là lần đầu cậu có xung động muốn hô lên khi kết thúc.
Cậu cùng Ngốc Tam Nhi ngã ngược ra sau giường phía sau, thở hổn hển. Ngốc Tam Nhi ngừng một lúc, nghiêng người qua đặt tay lên bụng cậu, cười hỏi một câu:
"Dương ca, hôm nay anh khác khác nha?"
Gì? Kha Dương cảm thấy người mình hơi nhũn, từ từ nhắm mắt lại.
"Hôm nay đắc biệt mạnh mẽ đó," tay Ngốc Tam nhi lướt xuống dưới bụng cậu,
"Em bại tới tâm phục khẩu phục luôn."
Cút qua một bên đi, Kha Dương hơi bất an, đến Ngốc Tam Nhi cũng cảm thấy cậu khác thường, khỗng lẽ nghĩ tới Diệp Huân lại có hiệu quả mạnh như vậy, cậu đỏ mặt, nhanh chóng kéo chăn che lại,
"Một hồi nhớ dọn dẹp, sự phụ thấy nhất định bị mắng."
Nói tới ba em…… chú ý của Ngốc Tam Nhi bị dời đi, gối đầu lên cánh tay suy nghĩ,
"Từ lúc ông Hồ mất rồi ông ấy cứ kỳ kỳ sao á, biết hai người là bạn già nhưng vẫn thấy kỳ cục, hay có chuyện gì rồi?"
Kha Dương không nói chuyện, cậu trước giờ theo sư phụ chỉ cần gã không nói cậu sẽ không hỏi nhiều, nhưng gần đây có nhiều chuyện kỳ lạ thêm thái độ của sư phụ càng lạ hơn khiến cậu không muốn cũng phải nghĩ thêm.
Thật ra dù cậu không nói nhưng trong lòng dám khẳng định việc này liên quan tới cha mẹ mình, cái chết của họ không phải ngoài ý muốn nếu không sư phụ không che giấu nhiều năm không cho nhắc tới như thế.
"Tam Nhi, em còn nhớ chỗ chúng ta ở trước kia không?" Kha Dương quay đầu nhìn Ngốc Tam Nhi.
"Nhà cũ? Lúc đó còn nhỏ hơn nữa tới đây nhiều năm vậy rồi, ngoại trước sân có cái giếng thì không nhớ nổi." Ngốc Tam Nhi cau mày nhớ lại.
Qúa lâu rồi, bọn họ dọn đến cái ngõ nhỏ này lúc Kha Dương mới bốn tuổi, trí nhớ trước kia đều rất mơ hồ.
"Sao vậy, anh nhớ chuyện xưa à?" Ngốc Tam Nhi duỗi thắt lưng gác chân lên người Kha Dương.
"Anh muốn quay về xem thử."
……. Em đi với anh.
"Không nhớ đường, để nghĩ cái đã."
Diệp Huân vừa vào cục đã bị gọi vào phòng Quan Sở, trước khi vào đã thấy Tần Vĩ làm động tác cắt cổ, đáng khinh tới mức hắn quay lại trả cho một động tác vả mồm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!