Chương 23: (Vô Đề)

Kha Dương tóm chặt vai của Diệp Huân quỳ gối bên mép giường để nghiên cứu mặt của hắn, Diệp Huân trưng vẻ mặt mờ mịt nhìn cậu. Lòng Kha Dương tự nhủ với phản ứng này của Diệp Huân…….. rõ ràng là không biết đã xảy ra chuyện gì cả.

"Anh không nhớ? Không nhớ chuyện trước khi anh té xỉu?" Kha Dương thấy hơi kỳ quái.

Tôi té xỉu? Diệp Huân nhíu nhíu mày, hắn chỉ nhớ lúc đổi cho Kha Dương toàn là ngủ, không có ấn tượng với cái khác,

"Không phải tôi ngủ xong một giấc rồi tỉnh sao?"

Kha Dương không nói gì chỉ yên lặng nhìn Diệp Huân, cậu hiểu, chuyện sư phụ dùng biện pháp mạnh ép Diệp Huân trở về hắn đều không nhớ, nhưng là không nhớ rõ hay mất trí nhớ thì cậu không dám chắc.

"Sao cậu lại ở trên giường tôi?"

Diệp Huân liếc mắt nhìn cậu.

"Anh có sao không, có khó chịu không, có đau chỗ nào không, có nhức đầu không," Kha Dương khẩn trương, nắn nắn khắp cánh tay Diệp Huân, xem chừng không cách gì biết được trong khoảng thời gian này đã có chuyện gì xảy ra trên người hắn, Có hay không?

Cảnh tưởng trước mắt Diệp Huân có chút không biết làm sao, muốn hỏi rõ ràng nhưng bị Kha Dương sờ sờ nắn nắn lại khiến hắn run lên từng trận, d*c vọng khó lòng kiềm nén, hắn tóm lấy cánh tay của Kha Dương:

"Tôi không sao, đừng đụng tôi."

Kha Dương nghĩ mình cùng Diệp Huân quả nhiên không cùng một thế giới, từ nhỏ tới lớn cậu đã trải qua không ít việc lạ, chuyện đáng sợ nhất không phải hại mình mà là người khác vì mình mới mang họa, nếu như Diệp Huân thật sự không thể tỉnh lại thì cậu không dám nghĩ tới chuyện sau này:

"Anh, anh biết không, mấy tiếng đồng hồ này đúng là chết người, em thật sự sợ anh vì em mà xảy ra chuyện….."

Lúc Diệp Huân nâng tay Kha Dương rụt lui cổ theo bản năng, có thể nghĩ mình muốn đánh nhưng cũng không né tránh, Diệp Huân cũng bị động tác của mình làm cho hoảng sợ, sao xúc động thành như vậy rồi?

Lúc Kha Dương còn thấp giọng nói chuyện hắn đột nhiên duỗi cánh tay ra ôm lấy cổ của cậu, nhân lúc Kha Dương còn đang hoảng sợ mà quên phản ứng lại hắn dùng sức vật cậu xuống một bên giường.

Kha Dương thật sự không đoán được hành động này của Diệp Huân, cũng không nghĩ tới hắn dùng lực lớn như vậy nên còn chưa kịp vận công dồn khí đan điền đã bị ném lên giường.

Diệp Huân muốn đánh người.

Đây là phản ứng đầu tiên của Kha Dương.

Cậu quyết định không né, muốn đánh cho đánh, gặp phải chuyện thế này ai mà không giận cơ chứ….

Diệp Huân ấn Kha Dương xuống, nhìn vẻ mặt cau mày như anh hùng chuẩn bị hy sinh oanh liệt của cậu rất muốn cười nhưng nhờ vậy mới chú ý tới lông mi cùng dáng môi của Kha Dương rất đẹp.

Cậu làm sao vậy?

Diệp Huân nhịn cười hỏi một câu, tay lại đè chặt vai cậu.

"Anh, xin anh chuyện này," Kha Dương đã nhắm mắt chuẩn bị nhưng nghe lời này xong lại mở một mắt nhìn Diệp Huân,

"Đừng đánh mặt, từ cổ trở xuống đâu cũng được……….. Chỗ kia phiền anh cũng né giùm, em còn đang trong giai đoạn phát dục đó, đừng có hủy luôn………"

Được.

Diệp Huân gật đầu.

Đến luôn đi.

Diệp Huân cười cười, cúi đầu hôn lên môi Kha Dương.

Lúc Kha Dương nhìn thấy Diệp Huân cười chỉ biết mình không bị đánh, nhưng cậu không nghĩ tới xảy ra tình huống này, cảm xúc mềm mại áp lên môi làm cậu có nhắm mắt cũng biết chuyện gì đang xảy ra, cậu lại cứng rồi.

Diệp Huân thăm dò hai cái trên miệng cậu, đầu lưỡi nhẹ nhàng cọ cọ nhưng lại đụng trúng hàm răng, hắn thở dài: Mở ra.

Để làm gì….

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!