Từ Siêu gọi điện hẹn Diệp Huân đi G++, hắn vừa đồng ý vừa nghĩ tới chuyện ngày đó gặp phải Trình Minh Vũ.
Có một số chuyện không muốn nhưng vẫn nghĩ tới, đây là định luật quái gở rằng những ý niệm ngẫu nhiên xuất hiện hay ý niệm không được chú ý thường thường dễ biến thành sự thật lắm.
Ví dụ lúc đó hắn đã nghĩ, không gặp lại Trình Minh Vũ đâu.
Cho nên gặp được ngay.
Chẳng qua lần này lại càng thêm xấu hổ.
Từ Siêu hiếm có không trang điểm vào buổi tối, mặc đồ đơn giản nhàn nhã dựa vào sô pha một cách rất lười biếng nhìn Diệp Huân bước vào, vung tay lên:
"Huân thiếu gia, tưởng cậu không tới chứ, toàn người quen khỏi phải giới thiệu ha."
Diệp Huân tới trễ nên không ít người đã có mặt, hắn cũng quen rất nhiều bởi cùng là bạn chung với hắn và Từ Siêu, chỉ có hai người mới chắc đi theo bạn của mình.
Ngoại trừ Từ Siêu, không ai biết Diệp Huân họ gì, làm nghề gì nên gọi Huân thiếu gia theo Từ Siêu luôn.
Nhảm thật, Diệp Huân bưng ly rượu uống một ngụm, nhíu nhíu mày, rượu pha,
"Nơi này có gì vui đâu."
Đừng kiếm cớ chứ.
Diệp Huân uống xong hai ngụm, mấy người này ít khi tụ tập cùng nhau mà một khi ở chung chỉ có quậy phá cùng uống say thôi, hắn dựa vào sô pha nhìn thoáng qua Từ Siêu:
"Muốn tôi trấn thay chị hả?"
"Là bà đây giữ lại giúp cậu nhé," Từ Siêu nở nụ cười ánh mắt loan loan, sau đó nghiêm túc lạnh mặt nói nhỏ,
"Cậu đừng có mê muội mấy đứa trẻ ranh, không có tiền đồ, hôm nay chị giới thiệu cho người chung ngành với cậu….."
Cái gì? Mí mắt Diệp Huân nhảy liên hồi.
"Cũng là cảnh sát đó nhưng mà tôi chưa từng gặp, hôm nay tôi giữ giùm cậu…."
Trong lòng Diệp Huân cảm thấy chuyện này không thể khéo như vậy, chắc mình nghĩ nhiều thôi, lúc hắn muốn hỏi thêm một câu thì cửa bị đẩy ra, Trình Minh Vũ tiến vào.
"Chị hai, chị hại chết tôi rồi."
Diệp Huân luồn tay ra sau Từ Siêu nhéo lưng gã mấy cái.
Anh Trình, có mấy người đang ngồi trên ghế đứng dậy, xem ra đã quen trước cả rồi, Tới trễ quá đó.
Ngại quá, Trình Minh Vũ vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Diệp Huân vừa ôm một người đàn ông xinh đẹp vừa chống cằm bày vẻ mặt không có biểu cảm gì nhìn anh ta, anh ta sửng sốt nhưng rất nhanh cong miệng thành nụ cười mỉm: Trùng hợp quá.
Nói thật, nếu Trình Minh Vũ không mặc cảnh phục, nếu anh ta không phải đội trưởng Trình, nếu không có lần gặp mặt xấu hổ ở WC lần trước thì Diệp Huân rất có hứng thú với kiểu người như vậy, trưởng thành, khí phách, chỉ là bây giờ…..
Sao vậy, quen à?
Từ Siêu giật mình nhìn Diệp Huân trở mình ngồi lại một cách bình thường nghiêm chỉnh.
Không quen. Trước khi Trình Minh Vũ mở miệng thì Diệp Huân đã giành nói trước, Trình Minh Vũ không ngại người ta biết thân phận, nhưng hắn để ý.
"Cứ cho là không quen đi," Trình Minh Vũ còn đang cười, ánh mắt lướt qua Từ Siêu cùng Diệp Huân một chặp rồi nhìn về phía Lương Tử đang ngồi ở đầu sô pha khác,
"Không giới thiệu chút sao."
Diệp Huân quen biết Lương Tử thời gian không ngắn, là kẻ có bối cảnh có thể nói dính dáng tới hắc đạo nên không nghĩ tới cũng quen Trình Minh Vũ, còn là Trình Minh Vũ bại lộ thân phận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!