Diệp Huân học trường cảnh sát bốn năm, đến cục làm việc hai năm chưa từng đụng tới sự kiện lớn khó lường nào, ở cục thường chỉ bắt mấy tên trộm hay lưu manh lặt vặt, cùng lắm là mấy kẻ say rượu đánh nhau với mấy vấn đề an ninh thường trực.
Loại chuyện cả trăm tên côn đồ xách theo đao kiếm gậy gộc bao vây bệnh viện này chính là lần đầu đụng tới.
Trường hợp này quá dọa người cứ làm như đang đóng phim ấy, nhưng Diệp Huân không cảm thấy căng thẳng mà còn chút hưng phấn nho nhỏ, hắn không biết thứ chuyện bạo lực ác liệt này có cái gì mà hưng phấn, đâu phải còn con nít nữa đâu…
Sau khi Tần Vĩ gọi tiếp viện xong thì xách loa nhảy xuống xe với hai đồng nghiệp kêu gọi đầu hàng với sơ tán mấy người bu xem náo nhiệt, Diệp Huân đi tìm chị Lý hỏi thăm tình huống.
Cảm xúc chị Lý rất kích động múa may tay chân, Diệp Huân chỉ đành kiên nhẫn cố gắng tìm hiểu ý của chị thông qua đám cử chỉ loạn xạ đó.
Nguyên nhân là đám người này mang một kẻ bị thương rất nặng do bị xe tông đến bệnh viện, bệnh viện điều kiện chữa trị không đáp ứng được nên xử lý thủ tục cho chuyển viện, không ngờ người lại chết trên đường chuyển đi…
"Người chết là người đứng đầu đám xã hội đen này!"
Chị Lý nói tới đây thì nhỏ giọng lại còn có hơi run rẩy,
"Cậu biết không, lão đại đã chết này này tôi nhắc qua với Tần Vĩ rồi."
Diệp Huân biết người này do Tần Vĩ từng kể qua, tên này hơn ba mươi tuổi, lúc còn trẻ đã có tiếng hô mưa gọi gió nổi danh liều mạng không sợ chết, khi đó bị người ta đánh gãy một chân rồi mở tiệm sửa xe trong phường Thành Trung.
Bề ngoài hai năm đó yên tĩnh hơn nhiều nhưng bản chất ngoan độc của tên này đã ăn sâu rồi nên có rất nhiều người đi theo gã, phân nửa là sợ hãi dù sao gãy chân chứ không gãy tay, nửa còn lại đi theo uy danh muốn chờ có ngày tái xuất giang hồ.
Kẻ chết đi là người như thế.
Nhìn một đám cầm hung khi hô vang đòi mạng cho lão Đại đa phần còn rất trẻ, thậm chí liếc qua một cái thôi cũng thấy sự trẻ con lộ ra…
Diệp Huân không hiểu sao lại nhớ đến Kha Dương nên trong lòng vô cùng khó chịu, tuy hắn biết Kha Dương không đến nông nỗi này nhưng mà cậu không hề có hoạch định gì cho tương lai cả, ai biết sau này trở thành cái dạng gì đây?
"Đội Phòng ngừa bạo động sẽ tới ngay lập tức," Tần Vĩ chạy đến bên người Diệp Huân, Quan Sở ra chỉ thị…
Chỉ thị gì?
Diệp Huân đã thấy xe của đội Phòng ngừa bạo đông phía xa xa, thầm nghĩ tới nhanh thật chỉ mới mấy phút thôi.
"Có cơ hội thì đập ngay, đám con nít này chính là thiếu dạy dỗ!" Tần Vĩ cũng thấy xe chạy tới, hung tợn nói.
Diệp Huân nghe câu
"Chỉ thị của cục trưởng" tràn ngập phong cách Đông Bắc từ Tần Vĩ có hơi muôn cười:
"Đây thật sự là chỉ thị của cục trưởng hả?"
Không hẳn!
Tần Vĩ tiếp tục trưng vẻ mặt nghiêm túc,
"Đây là ý nghĩa chỉ thị anh tự lĩnh hội thôi."
Diệp Huân còn muốn nói gì đó nhưng xe của đôi Phòng chống bạo động đã tới trước mắt, cửa xe vừa mở, đội viên Phòng ngừa bạo động nhảy xuống từng người, hắn vừa nhìn một đống trang bị trên người họ có chút khó chịu.
Trước kia hắn muốn thi vào đội đặc công nhưng bị ba gây áp lực nên đành bỏ, còn mẹ nghe tới hắn thi đặc công đã mang biểu cảm bi thương lo lắng đầy mặt nên hắn chỉ còn đường thi vào cục cảnh sát, bây giờ mỗi lần nhìn thấy trang bị hoàn mỹ cùng tố chất đã qua huấn luyện của đội Phòng ngừa bạo động trong lòng lại phát sầu một hồi.
Có một chiếc xe đỗ gần bọn Diệp Huân, cửa phó lái bị một người dùng chân đá văng ra, một người khác nhảy xuống với vẻ mặt lạnh lùng, là Trình Minh Vũ.
"Tổ một vòng ra sau, tổ hai chặn đường, tổ ba tổ bốn mang lá chắn xông vào trong." Trình Minh Vũ bước xuống xe đã sắp đặt xong kế hoạch rồi bố trí nhiệm vụ rành mạch rõ ràng, đội Phòng ngừa bạo động nghe lệnh xong nhanh chóng tản ra thực hiện.
Anh ta quay sang thấy Diệp Huân cùng Tần Vĩ:
"Người của cục đâu, không phải kêu phối hợp cảnh giới sao!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!