Lúc Kha Dương chạy đến sông đào của thành phố những người rèn luyện buổi sáng đã tập xong rồi, rất nhiều ông lão bà lão đã tản ra.
Trước kia có mấy lần bị phạt chạy ngay lúc có nhiều người rèn luyện buổi sáng, chạy vòng quanh sông còn chưa tính mà còn vừa chạy vừa tập thể hình, sư phụ còn cố tình đạp xe đuổi theo phía sau, đuổi theo thì thôi còn vừa đuổi vừa hô to như đã ghiền – Chạy nhanh!
Đừng có nhìn đông nhìn tây! Chạy!
Kiểu gì Kha Dương cũng thấy mình y như lừa kéo xe, thiếu nước dọa người.
Hôm nay sư phụ đạp xe theo phía sau vẫn không nói gì, không la hét như đuổi xe ngựa nữa nhưng rõ ràng là tốc độ nhanh hơn lúc trước, lâu lâu còn lấy bánh xe ủi vào chân cậu mấy lần làm cậu thiếu điều cong người quỳ luôn xuống đất.
Cậu thấy hơi tức mình nhưng vẫnn chịu đựng, mới sáng sớm không biết lý do gì mà sư phụ nhất định phải trị cậu như vậy, cậu cũng không hỏi, không phải chỉ chạy thôi sao, vậy thì chạy!
Kha Dương đẩy nhanh tốc độc chạy, chạy vòng sông đào đối với cậu không phải việc khó, chạy hai ba vòng cũng chịu được, vừa chạy vừa ngắm phong cảnh.
Nhưng hôm nay không giống, chạy cả bốn tiếng đồng hồ mà sư phụ vẫn không có ý định dừng lại, hơn nữa phải chạy nhanh hơn bình thường không ít, Kha Dương bắt đầu chịu không nổi.
Chạy được phân nửa giờ thứ năm, Kha Dương dừng lại, xoay tay đè tay lái của sư phụ xuống, dùng lực lớn tới mức suýt đem sư phụ hất luôn khỏi xe.
"Sư phụ, ban cho cái chết sảng khoái đi," Kha Dương thở hồng hộc, ấn tay lái không buông,
"Con làm sai cái gì thì ngài nói môt câu, con liền nhảy sông tạ tội là được."
Kha Lương Sơn nhìn Kha Dương mồ hôi chảy đầy mặt, cổ rồi bước xuống xe, đem xe đạp đẩy qua cho cậu, chậm rãi bước về phía trước mấy bước,
"Hôm qua con ở đâu? Chắc chắn không phải ở nhà bạn học, là bạn mới quen phải không?"
Kha Dương dắt xe theo phía sau nghe có vẻ lời sư phụ nói không nghiêm khắc lắm, cậu suy nghĩ môt chút:
"Chỉ vì chuyện này ạ?"
Trả lời trước đi.
"Quen một cảnh sát ạ, hôm qua đến chơi nhà anh ấy trễ mất chuyến xe nên không về."
Cảnh sát? Kha Lương Sơn ngừng lại, nhớ lại bóng dáng thẳng tắp của Kha Dương khi rời khỏi cùng vẻ mặt nghiêm túc đúng kiểu cảnh sát, gã xoay người nhìn Kha Dương, Làm sao quen biết.
Kha Dương do dự giữa nói thật hay cứ bịa chuyện….. Sư phụ biết thể chất của cậu đặc biệt, cậu sợ sư phụ lo lắng nhưng mơ hồ cảm thấy biểu hiện này hẳn là đã biết chuyện gì đó rồi.
Nói thật.
Kha Lương Sơn nói tiếp một câu.
Sư phụ, Kha Dương ra ghế sau xe đạp nửa nằm nửa ngồi, hay chân đạp xuống mặt đất đẩy xe đi,
"……….. Con gặp chuyện lạ."
Ừ. Kha Lương Sơn đáp một tiếng, không nói thêm.
Kha Lương Sơn thấy phản ứng này của gã thì hiểu sư phụ biết rồi, vì thế cậu đem hết chuyện phát sinh mấy ngày nay ra nói, vừa nói vừa để ý biểu tình của sư phụ nhưng ngoại trừ nhíu mày thật sâu thì không nhìn ra gì hết.
"Chuyện là như vậy đấy ạ," Kha Dương kể xong còn đưa ra tổng kết,
"Con muốn tìm manh mối, nhưng ngoài câu gì mà sai lầm rồi, trở về đi thì không còn gì……"
Tìm manh mối?
Kha Lương Sơn vừa nghe mấy lời này bỗng dưng như bị chập mạch mạnh mẽ quay người lại, lấy tay vỗ một cái lên mặt cậu,
"Con tìm manh mối! Con tìm manh mối gì! Hả? Con muốn tìm manh mối gì hả!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!