Diệp Huân không biết hôm nay mình bị cái gì mà nói chuyện như vậy với học sinh cấp ba chứ, hắn hơi hối hận, sốt hư não rồi.
Kha Dương nhìn Diệp Huân hoàn toàn khác với lúc ôn hòa thường ngày, có chút không rõ đây chỉ là câu hỏi, hay là…..
"Em có hơi chấn động, chưa kịp phản ứng," Kha Dương duỗi chân ra lộ một đoạn chân dưới chăn ra,
"Lúc đó em coi chung với Ngốc Tam Nhi, nó tắt nhanh quá."
Diệp Huân liếc mắt ngó chân của Kha Dương, chân cậu rất thẳng hơn nữa còn chơi bóng rổ nên rất rắn chắc, nhưng lại không giống với chân người chơi đá bóng, chân cậu rất cân xứng.
Diệp Huân thừa nhận mình có suy nghĩ kỳ quái, bởi vì câu tiếp theo y như hắn không giữ được miệng mà nói:
"Chấn động à….. Xem mấy cái này cỡ như ăn sáng thôi chứ gì."
Kha Dương lúc đầu hơi sửng sốt, giờ thành mê man:
"……Anh, anh đang mắng em phải không?"
Ngủ đi, Diệp Huân muốn tát mình một bạt tai, hắn nhanh chóng đắp chăn từ từ nhắm mắt lại phẩy phẩy tay về phía Kha Dương, Đi!
Ha……. Kha Dương mơ mơ hồ hồ chuẩn bị xuống giường ra sô pha ở phòng khách, chân vừa mới chạm đất lại dừng lại như chợt nhớ ra gì đó,
"Anh, hỏi anh một vấn đề."
Ừ? Diệp Huân hé mắt thành một đường.
Anh nói, Kha Dương cuộn chăn ngồi xổm ở đầu giường, nhỏ giọng hỏi,
"Nam với nam á, thú vị không?"
Kha Dương, không phải tôi muốn chọc cậu là cậu tự tìm chết nhé, Diệp Huân mở mắt ra, cười cười:
"Không thú vị thì ai muốn làm chứ."
"Cùng với người giống hệt chính mình……. có thú vị gì chứ………." Kha Dương hiếu kỳ lết lết lại gần.
Kha Dương vừa tắm rửa xong trên người còn mùi xà phòng, mùi này Diệp Huân rất quen thuộc rồi lại trộn thêm hơi thở của cậu nữa nên hắn có chút tâm loạn như ma, bụng hơi nóng lên.
Nói thật, Diệp Huân tới giờ vẫn không nghĩ tới chuyện động tới Kha Dương, dù sao cậu chỉ là học sinh cấp ba tuy rằng hắn đa phần rất hứng thú với trai thẳng.
Còn phải trơ mắt đối mặt với thân hình hoàn mỹ của Kha Dương lộ ra mà không có bất kỳ ý tưởng nào, không có khả năng.
"Cậu muốn xem thử không."
Khóe miệng Diệp Huân cong lên, cười cười như không nhìn cậu.
Kha Dương há miệng th ở dốc, nói cũng không nói được, cả buổi mới đứng lên chạy ra phòng khách thiếu chút nữa vấp chân vào chăn:
"Em không phải chưa bị Ngốc Tam Nhi sờ qua, dùng rồi, không cảm giác."
Diệp Huân nở nụ cười, bộ dáng của Kha Dương làm cho hắn hoàn toàn không còn buồn ngủ nên muốn chọc cậu thêm một chút:
"Sao vậy, sợ rồi? Tên Ngốc Tam Nhi nghiệp dư đó sao so được với tôi."
Khích tướng à?
Kha Dương dừng ở cửa quay đầu lại, có thể qua cơn ngại ngùng rồi nên chọc ngược lại,
"Em trưởng thành sớm, kệ anh khích tướng, cỡ ba năm trước mới có hấp dẫn nhé."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!