Phòng truyền nước biển ở lầu một, xoay người đi WC không tới mười bước nhưng Diệp Huân kiên trì leo lên lầu ba làm Kha Dương phải giơ giá truyền nước biển theo hắn leo ba lầu.
"Anh còn sức lực leo lầu ba hả," Kha Dương không rõ rốt cuộc Diệp Huân muốn cái gì,
"Bộ lầu ba sạch hơn lầu một à?"
Ít người.
Diệp Huân đi tới cửa WC mới trả lời, nơi WC mùi thuốc sát trùng càng nồng đậm làm hắn lo lắng có khi nào mới tiểu được phân nửa đã ói mất rồi.
"Đi tiểu thôi mà còn ngượng ngùng cái gì……" Kha Dương vui vẻ theo Diệp Huân đến cạnh bồn tiểu, thật ra nhìn cũng rất sạch sẽ nhưng ở nơi này luôn có mấy mùi quỷ dị, cậu nhìn thấy hắn hơi do dự nên nói thêm môt câu:
"Nếu không…. Em giúp anh…."
Giúp tôi cái gì.
Diệp Huân rũ cánh tay ghim kim xuống, tay kia đặt lên lưng quần.
Lấy được không? Kha Dương nhích nhích về trước, rướng đầu nhìn qua trước người Diệp Huân.
"Cậu đứng phía sau đi!" Diệp Huân lập tức hiểu ý của Kha Dương, nghiêng người qua một bên.
Kha Dương lui về sau từng bước:
"Anh sợ em giở trò lưu manh sao……. Không phải em chưa từng thấy của anh mà…….."
"Cậu bớt phiền giùm tôi."
Diệp Huân dở khóc dở cười, không để ý tới Kha Dương nữa, cúi đầu giải quyết. May mắn khi ra khỏi nhà đã nghĩ tới tình huống này nên mặc quần thể thao dùng để luyện tập buổi sáng, không tồn tại mấy vấn đề như khóa kéo, dây lưng hay móc khóa gì gì đó.
Em biết rồi, Kha Dương phía sau bỗng dưng hớn hở nhìn nhìn bốn phía không có ai, nhỏ giọng nói:
"Anh đang sợ được một người đẹp trai ngất trời như em đụng vào sẽ tiểu không nổi phải hem?"
Kha Dương, Diệp Huân cắn môi cố gắng tới khi xong việc mới quay đầu lại:
"Cậu…hả họng nói nhảm câu nữa coi, cẩn thận tôi xử cậu ngay bây giờ."
Lúc ra khỏi WC Diệp Huân không rời đi ngay Kha Dương thấy hắn đứng trước vòi nước vô cùng khó chịu, ý cậu là tự mình làm nước tiểu không dính lên tay mới lạ…
Diệp Huân không để ý tới cậu, miệt mài chà rửa tay, cậu đành treo tạm bình nước biển lên cái móc ở gần bồn rửa tay, kéo tay Diệp Huân rồi xoa tay hắn mấy cái:
"Em phục anh rồi, nước lạnh kinh hồn."
Ngón tay Diệp Huân rất mềm, trắng nõn thon dài, Kha Dương xoa vài cái đột nhiên có cảm tưởng muốn đỏ mặt, giống như sờ tay nữ sinh nào vậy đó.
Tuy từ khi cấp hai đã chẳng sờ được tay nữ sinh nào nữa rồi nên sờ ra cảm giác gì cậu không dám khẳng định, nhưng chắc chắc là có sự lúng túng không cách gì khống chế được.
"Trong túi tôi có khăn tay," Diệp Huân liếc mắt nhìn cậu rồi như nhìn ra điều gì, cười cười,
"Cậu đang nghĩ cái gì vậy?"
Lạnh chết em.
Kha Dương cúi đầu lấy khăn tay từ túi của hắn giúp lau khô tay rồi xách giá truyền nước biển xoay người, Đi.
Truyền xong hai bình nước biển sắc mặt của Diệp Huân cuối cùng khôi phục bình thường, nhiệt độ hạ xuống. Kha Dương nhìn đồng hồ trên tường, tới trưa rồi. Cậu lái xe tới cửa bệnh viện định chở Diệp Huân trở về.
"Ra phía sau, tôi chở cậu về."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!