Kha Dương làm sao nhìn ra hắn đang có tâm tình không tốt, Diệp Huân không biết, hoặc là chính hắn cũng quên mất hôm nay mình không vui, lúc Kha Dương hỏi hắn mới nhận ra bản thân có hơi không ổn lắm.
Đứa nhỏ này nhạy cảm quá dù bề ngoài nhìn rất tùy tiện vô tâm, Diệp Huân rút ra kết luận.
"Cậu gặp chuyện vậy mà vẫn vui được hả?" Diệp Huân hỏi xong một câu rồi nhớ tới bộ dáng khí thế ngất trời của Kha Dương ở sân bóng,
"Cũng phải, tâm tình cậu tốt lắm…"
"Cái này anh không hiểu đâu, chúng ta khác nhau," Kha Dương chỉnh sửa quần áo bên ngoài còn khóa cặp lại chưa kéo lên, Diệp Huân có thể nhìn thấy đống sách vở loạn xạ phía trong,
"Sau này anh sẽ biết."
Diệp Huân cười cười, hắn thật sự không hiểu ý trong lời của Kha Dương nhưng không nghĩ nhiều mà đưa tay kéo khóa cặp cho cậu:
"Ăn món Thái hay món cay Tứ Xuyên?"
Gì cũng được.
"Hay là ăn thịt nướng? Lâu rồi không….."
Sao cũng được mà. Kha Dương sửa xong quần áo, đút tay vào túi quần bước đi, túi xách sau lúc đung đưa theo từng bước của cậu.
Diệp Huân nhíu mày, hắn chán nhất là mấy người lúc hỏi chọn gì lại nói sao cũng được:
"Kêu cậu chọn một cái, sao cũng được cái gì."
Tôi chọn?
Kha Dương nhìn hắn cười:
"Bánh nướng, nhiều thịt chút."
"Vậy thịt dê xiên đi." Diệp Huân hình như không nghe lời cậu nói.
"Không phải quyết định rồi sao." Kha Dương vui vẻ.
"Dạ dày cậu không tốt, hình như thịt dê bổ dạ dày đấy."
Kha Dương không nói gì cho tới khi bước vào xe mới mở miệng nói câu cảm ơn, tiếng không lớn nhưng Diệp Huân nghe rất rõ ràng, cười cười không đáp.
Diệp Huân không quen đường ở thành bắc nên một đường toàn nghe theo Kha Dương chỉ trỏ ở ghế phó lái, ngón tay cậu vô thức phủi phủi cửa kính:
"Xe của anh bao nhiêu tiền vậy?"
Hả? Diệp Huân nhìn chằm chằm mấy cái bảng hiệu hai bên đường, Dưới hai trăm vạn. (dưới 200.000NDT ~ 700 triệu VND)
"Anh chắc đi làm chắc cỡ hai năm là nhiều," Kha Dương duỗi cẳng chân,
"Cảnh sát có tiền vậy luôn?"
Bớt nói xàm, Diệp Huân cuối cùng cũng thấy cửa tiệm thịt dê xiên, buôn bán rất đắc, chắc mùi vị không tệ,
"Tiền lương đương nhiên mua không nổi, là ba tặng."
Kha Dương muốn nói tôi thấy quan hệ cha con hai người cũng đâu xấu lắm, còn tặng xe cho anh mà, nhưng lời tới miệng lại ngừng lại.
Trong tiệm không ít người, vị trí sát cửa sổ đã hết nên cuối cùng hai người chọn chỗ dựa tường trong góc tối, ngồi một hồi rồi vẫn im lặng y như họp hội băng nhóm xã hội đen.
"Hôm nay tìm cậu muốn nói chuyện hai ngày nay kỹ một chút, trước tiên là nói thời điểm xảy ra lần đầu…." Diệp Huân cởi áo khoác măng tô bên trong là áo lông xám, Kha Dương chống tay lên bàn nghiêng đầu nhìn hắn, người này lúc mặt thường phục không có sự lạnh lùng khi mặc cảnh phục, nhìn thật….
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!