Chương 8: (Vô Đề)

Trong thế giới quan này, chỉ có yêu ma mới khao khát m.á. u tươi.

Vừa rồi, dáng vẻ mắt đỏ thèm m.á. u của Cố Trường Thanh khiến ta nhớ đến miêu tả về Lục Trạch Phong nhập ma trong nguyên tác.

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

Ta đành phải đến phố chợ đen tìm quỷ y.

Vị quỷ y này quanh năm ẩn náu trong chợ đen, có thể chữa bệnh cho tiên, cũng có thể trị thương cho ma.

Tiền khám bệnh của hắn hoặc là cực kỳ cao, hoặc là một số thứ kỳ lạ quái gở.

Quầy hàng của quỷ y nằm trong một góc chật hẹp của phố chợ đen.

Hắn ta đeo mặt nạ đầu dê to tướng, khoác áo choàng đen ngồi lắc lư trên ghế bập bênh.

Ta muốn mời hắn ta đến quán trượu khám bệnh, nhưng hắn ta nói hôm nay không muốn chữa bệnh.

"Ta có thể trả thêm tiền, ngươi muốn bao nhiêu ta cũng có thể đưa!" Ta nói gấp gáp.

"Cô nương, ngàn vàng khó đổi mạng chó, huống chi là người, hôm nay tâm trạng ta không tốt, nghỉ khám, ngươi hãy đến vào ngày khác ~"

Quỷ y thậm chí không thèm nhìn ta, giọng ồm ồm thúc giục ta rời đi.

"Chỉ cần làm ngươi vui vẻ là có thể khám bệnh?"

Ta kéo hắn ta ra khỏi ghế bập bênh, lôi đi không nói một lời.

"Này, cô nương này sức lực thật lớn —— buông ra buông ra, ngươi muốn lôi ta đi đâu vậy!"

Quỷ y cố sức kéo ống tay áo bị ta nắm chặt, hét lớn không chịu nổi.

"Đến sòng bạc, thắng tiền sẽ vui vẻ chứ?"

"Cút! Nhỡ thua thì ta có thể mất ngủ mấy đêm liền!"

"Ngươi dùng tiền của ta để đánh bạc, thua cũng là thua của ta, nhìn người khác thua tiền chẳng lẽ không vui sao?"

Ta cười khẽ: "Nếu ta là ngươi, ta sẽ đánh bạc điên cuồng, đánh bạc đến mức đối phương phá sản, cả đời không dám bước vào sòng bạc nữa."

Quỷ y sững sờ, đột nhiên bật cười ha hả: "Người khác mời khách đều là uống rượu ăn cơm, ngươi lại mời người ta đánh bạc, ngươi thật buồn cười ..."

"Buồn cười đúng không, vui vẻ đúng không? Đi thôi."

Ta càng dùng sức kéo cánh tay hắn ta, bước chân vừa dài vừa nhanh, quỷ y loạng choạng mấy bước phía sau.

"Không tính không tính, vừa rồi ngươi nói muốn mời ta đánh bạc, ta còn vui vẻ, bây giờ ngươi lừa ta, ta lại không vui nữa, ngươi ——"

Quỷ y đang nói đột nhiên dừng lại, giọng điệu vốn có chút khinh suất cũng trở nên nghiêm túc: "Sao cổ ngươi lại chảy máu?"

Vì vết thương không đau nên ta hoàn toàn không để ý, được hắn nhắc nhở, ta mới phát hiện vết thương căn bản chưa lành.

"Ngươi sẽ không chảy m.á. u suốt đường đến đây chứ?

"Quỷ y thốt lên một tiếng chói tai. Ta không biết nên diễn tả chuyện kỳ lạ này như thế nào, chỉ thấy quỷ y xòe bàn tay, một chiếc lọ nhỏ bằng ngọc bỗng xuất hiện. Hắn ta bảo ta bôi lên vết thương. Không biết đó là loại linh dược gì, vừa bôi lên, m.á. u liền ngừng chảy. Thấy bộ dạng này của ta, hắn ta cũng không giãy giụa nữa, hất tay ta ra rồi đuổi theo:"Ta đi với ngươi một chuyến vậy, mấy người trẻ tuổi các ngươi, cứ như không muốn sống nữa.

"Đến cửa quán trọ, ta mới nhớ ra mình quên đeo mặt nạ cho Cố Trường Thanh trước khi ra ngoài. Quỷ y dường như nhìn thấu suy nghĩ của ta, nói:"Yên tâm, ta rất chú trọng bảo vệ quyền riêng tư của bệnh nhân.

"Ta mở lá bùa khóa trên cửa, đẩy cửa bước vào. Ra ngoài đã nửa canh giờ, nhưng Cố Trường Thanh vẫn chưa tỉnh. Ta kể lại đầu đuôi câu chuyện cho quỷ y, hắn ta im lặng bắt mạch cho Cố Trường Thanh, hồi lâu không nói gì. Lúc này, ta chợt liếc thấy vết thương dưới vạt áo Cố Trường Thanh. Ta vén lên xem, đó là một dấu răng sâu, nhưng không chảy máu. Chẳng lẽ có người nhân lúc ta không có ở đây xông vào cắn Cố Trường Thanh một cái sao? Nhưng lá bùa khóa không có dấu vết bị động vào. Quỷ y chỉ liếc mắt một cái liền nói:"Là Đồng Sinh Chú."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!