Nghĩ đến đây, ta không khỏi bật cười:
「Lúc đầu không nói cho ngươi biết, là sợ ngươi nghĩ ta bị thần kinh, sau này ở chung lâu, lại cảm thấy những lời này cũng không cần thiết phải nói, dù sao bất kể ta là ai, chúng ta đều là người tin tưởng lẫn nhau nhất!」
Cố Trường Thanh hơi sững sờ, có chút ngượng ngùng né tránh ánh mắt ta.
「Cố Trường Thanh, ta không sợ cái quy tắc vớ vẩn đó, bởi vì ngươi sẽ bảo vệ ta.」
Từ sau khi Cố Trường Thanh biết cốt truyện đang nhắm vào ta, liền cấm ta ra ngoài một mình.
Ta cảm thấy hắn có chút quan tâm quá mức, hắn lại nói ta thiếu sự kính sợ đối với sinh mạng.
Liên tục dò hỏi vài vị khách, đối phương phòng bị nghiêm ngặt, không moi được chút thông tin vị trí nào, ngược lại nghe được không ít tin đồn nhảm.
Nào là lại có một môn phái đầu hàng.
Thiên lôi trăm năm khó gặp sắp giáng xuống.
Linh sủng nhà ai bị yêu quái nào ăn thịt.
Vị quan lão gia nào đó bị tiểu thiếp cắm sừng…
Đừng nói, ta nghe mà say mê lắm.
Cố Trường Thanh ở trong phòng tu luyện vận khí, ngồi một lần là cả ngày.
Mỗi lần đều toát mồ hôi lạnh, cả người ướt sũng.
Mặc dù ta đã mua một ít đan dược quý giá, nhưng rốt cuộc có hiệu quả hay không ta cũng không biết.
Dù sao trong nguyên tác cũng không hề nhắc đến cách để Cố Trường Thanh khôi phục, như thể điều này căn bản không quan trọng, hắn dù đi theo hướng nào, kết cục cuối cùng đều là trở thành vật trong tay Lục Trạch Phong.
Nếu sau này hắn vẫn không thể khôi phục, thì nhất định phải sống những ngày tháng trốn chui trốn nhủi.
Đến lúc đó, ta có thể giấu hắn ở đâu đây?
Đang lúc suy nghĩ miên man, phía sau vang lên giọng nói bình tĩnh của Cố Trường Thanh: 「Tên lúc trước của ngươi là gì?」
Ta quay đầu lại, Cố Trường Thanh vẫn ngồi xếp bằng trên giường, mái tóc đen được búi thành đuôi ngựa thấp buông xuống vai trái sau khi tháo trâm cài tóc.
Trán hắn nổi gân xanh, nhưng sắc mặt lại an nhiên.
「Ta không thích tên của mình, cứ coi ta là Túc Tức đi.」
「Được, Túc Tức.」
Giọng Cố Trường Thanh nhẹ nhàng, lúc gọi tên ta vậy mà xua tan đi sự phiền muộn trong lòng ta.
Một lúc sau, như vô tình nhẹ nhàng hỏi:
「Chờ chuyện này xong xuôi, có muốn cùng ta về Thanh Vân Tông không?」
Ta giật mình, ngập ngừng hỏi: 「Ngươi muốn thu ta làm đồ đệ?」
「Coi như vậy đi.」
Là thì là, không là thì không, coi như vậy là có ý gì?
Ta xua tay: 「Từ chối nhé, ta chưa định xuất gia đâu, tương lai ta còn muốn lập gia đình nữa.」
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!