Chương 15: (Vô Đề)

Sáng sớm hôm sau, ta chạy xuống núi, cố ý đến trạm dịch Bắc Lĩnh cách Thái Phục Sơn rất xa.

Ta dùng truyền âm phù bảo Ngọc Hành trưởng lão bói toán lại vị trí của thiên lôi một lần nữa.

Không lâu sau, trong truyền âm phù truyền đến tiếng kinh hô của Ngọc Hành trưởng lão:

"Kỳ lạ thay! Thiên lôi này thực sự đã chạy xuống núi rồi!

"Quả nhiên như ta dự đoán. Cố Trường Thanh đứng bên cạnh, sắc mặt đen đến đáng sợ, hắn nhìn ta chăm chú, cuối cùng nói:"Chiếu Chiếu đừng lo lắng, ta sẽ đỡ lôi thay ngươi.

"Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3 Dược Vô Cứu sau khi nghe nói thiên lôi nhắm vào ta, liền cười đến mức không thể tự chủ được."Đây chẳng phải là cây cột thu lôi di động sao!

"Hắn ta trêu chọc nói. Cố Trường Thanh vô cùng lo lắng, bởi vì đó là thiên lôi, cho dù có Đồng Sinh Chú đỡ thay ta, nhưng dù sao cũng phải chịu một đòn. Nhưng ta lại có chút tự hào một cách khó hiểu. Cốt truyện thậm chí còn điều động cả thiên lôi để đánh ta, đủ để chứng minh tầm quan trọng của ta. Nếu may mắn, nói không chừng ta sẽ thành tiên trước cả Cố Trường Thanh. Ta nhận ra sự lo lắng của Cố Trường Thanh, an ủi hắn:"Ta tự có sắp xếp, người đỡ lôi thay ta là người khác."

Cố Trường Thanh lập tức phản ứng lại: "Ý nàng là..."

"Còn ai thích hợp để chịu một đòn này hơn tên đại ma đầu Lục Trạch Phong chứ?"

Ta cười nham hiểm nói: "Hắn ta làm nhiều việc ác như vậy, lẽ ra phải chịu trời phạt đúng không?"

Hơn nữa, không cần đánh nhau, không cần đổ máu, một đòn là có thể đánh c.h.ế. t hắn ta.

"Nhưng tổn thương ngươi phải chịu chắc chắn sẽ do Cố huynh gánh chịu, đến lúc đó c.h.ế. t cũng không chỉ riêng Lục Trạch Phong.

"Dược Vô Cứu đưa ra lo lắng của mình. Ta gật đầu:"Đúng là như vậy."

"Nhưng, đây là một bộ tiểu thuyết đam mỹ."

Ta nhìn Cố Trường Thanh, tin rằng hắn có thể hiểu ý ta: "Khi cả hai nam chính đều phải đối mặt với cái chết, một người đứng dưới lôi chắc chắn sẽ chết, người kia chỉ cần nhắm một mắt mở một mắt là có thể tránh được công kích, nếu ngươi là cốt truyện, ngươi sẽ giúp ai?

"Dược Vô Cứu không hiểu chúng ta đang nói gì. Chỉ biết là đang thảo luận một cái bẫy mà chỉ có Lục Trạch Phong chắc chắn phải chết."Nhưng mà Túc nha đầu, làm sao ngươi có thể đảm bảo hắn sẽ đến vào ngày thiên lôi giáng xuống?"

Ta cười bí hiểm.

"Cố Trường Thanh, thu ta làm đồ đệ đi!"

Hỏi: Có cách nào để khiến một đại đồ đệ si mê sư tôn bị tổn thương không?

Đáp: Thu nhận một nhị sư đệ.

Tên này luôn tin rằng mình là đồ đệ duy nhất của Cố Trường Thanh, hắn ta cảm thấy mặc dù mình đã diệt cả Thanh Vân Tông, nhưng trong lòng sư phụ nhất định có hắn ta, cho dù là hận hắn, nhưng cả đời này cũng sẽ chỉ có hắn ta là đồ đệ duy nhất.

Ngọc Thanh chưởng môn cho rằng không nên để một nữ nhân gánh vác trách nhiệm tiêu diệt ma đầu, vì vậy đề nghị tập hợp tất cả các môn phái cùng nhau tấn công Ma Quật.

Nhưng những cái gọi là môn phái chính nghĩa đó, môn phái nào mà không cúi đầu trước Lục Trạch Phong chứ?

Chính vì ta đã thấy trong sách khi Cố Trường Thanh cầu cứu bọn họ đã bị từ chối, cho nên sau khi đến đây, ta căn bản không nghĩ tới việc dựa vào bọn họ.

Việc Cố Trường Thanh thu nhận đồ đệ được tuyên truyền rầm rộ.

Mọi người kinh ngạc không phải là việc hắn thu nhận đồ đệ, mà là Thanh Vân Tông vậy mà không bị diệt sạch.

Sau khi từ chỗ Dược Vô Cứu trở về, ta định hôm nay ngủ sớm một chút.

Ngày mai bái sư ta còn phải dậy sớm dâng trà cho sư phụ nữa.

Không ngờ vừa đến hành lang, đã thấy Ngọc Thanh chưởng môn đứng trước cửa phòng chúng ta.

"Ngọc Thanh chưởng môn, muộn thế này rồi mà còn chưa ngủ sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!