Cố Trường Thanh thở dài lắc đầu: "Ta vốn không muốn để ngươi biết chuyện này."
"Thật không biết nên nói ngươi ngốc hay ngu nữa." Ta chống cằm nhìn hắn, "Ít nhất cũng phải làm cho nó hai chiều chứ?"
"Là ta tự mình đa tình, ta không muốn ngươi gánh chịu nỗi đau của ta.
"Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3"Cố Trường Thanh, ngươi không cho ta đi lấy nước suối, có phải là sợ ta gặp nạn trên đường, ngươi sẽ đột nhiên c.h.ế. t phải không?"
Ta cố ý trêu chọc hắn, "Không ngờ ngươi còn khá quý trọng mạng sống đấy!"
Cố Trường Thanh mở mắt ra, mỉm cười: "Ta đương nhiên quý trọng mạng sống."
"Nếu ta c.h.ế. t bây giờ, sẽ không thể chắn một tai họa cho ngươi nữa.
"Ta hít sâu một hơi, trở về giường nằm xuống. Ai dạy thằng nhóc này nói chuyện thế này?"Chiếu Chiếu, ta có thể gọi ngươi như vậy không?
"Hắn đột nhiên hỏi. Ta sửng sốt."Đồng Sinh Chú còn có thể cho ngươi nhìn thấy giấc mơ của ta sao?
"Cố Trường Thanh gật đầu. Trời ạ, may mà ta không mơ thấy giấc mơ gì không thể để người khác biết, nếu không thì xấu hổ c.h.ế. t mất."Được, bạn bè của ta đều gọi ta như vậy."
Ngọn nến tắt, căn phòng trở nên đặc biệt yên tĩnh, ánh trăng xuyên qua giấy cửa sổ chiếu vào, rọi xuống bàn một vùng sáng trong.
"Có thể nói cho ta biết kết thúc của giấc mơ đó không?" Một lúc sau, Cố Trường Thanh lại hỏi.
"Không muốn nói cũng không sao." Hắn lại bổ sung.
"Kết thúc?"
Ta cẩn thận nhớ lại điểm kết thúc của giấc mơ đó.
"Sau khi được cứu, ta đã phải điều trị tâm lý trong một thời gian dài mới thoát ra được, sau đó kiện gã đàn ông đó và bố mẹ ta ra tòa, lão già đó đã thừa nhận việc giam cầm ta, vì muốn kéo người khác xuống nước, nên đã nói rất chi tiết về nội dung giao dịch, cuối cùng hai người bị kết án tám năm, một người bị kết án mười năm."
Ta không biết Cố Trường Thanh có thể hiểu những từ ngữ xa lạ này hay không, nhưng ta thực sự không tìm được từ ngữ hiện đại nào có thể thay thế những danh từ này.
"Nghe có vẻ như, kẻ xấu đã bị trừng phạt."
Ta gật đầu: "Đúng vậy, bọn họ đã phải chịu hình phạt thích đáng, nhưng cuộc đời ta đã bị hủy hoại, ta không lấy được bằng tốt nghiệp, cũng mất đi tư cách làm việc ở công ty nước ngoài, tiền tiết kiệm bị người gọi là mẹ lừa mất, trên mạng toàn là tin tức về ta..."
"Bây giờ cơn ác mộng đã tỉnh chưa?
"Cố Trường Thanh nhìn lại, ánh mắt dịu dàng như nước. Ta mỉm cười thoải mái:"Đương nhiên rồi! Đợi đến khi chúng ta trừ khử Lục Trạch Phong, chính là giấc mơ đẹp rồi.
"Mí mắt ta nặng trĩu, cơn buồn ngủ ập đến rất nhanh. Ta không nói với Cố Trường Thanh, cuối cùng, ta đã bị Triệu Diệu Huy đ.â. m c.h.ế. t mới xuyên đến thế giới này. Ta hy vọng hắn có thể tin rằng trên đời này có quả báo."Chiếu Chiếu, ngủ ngon nhé."
Trước khi mất đi ý thức, ta nghe thấy lời chúc ngủ ngon dịu dàng của Cố Trường Thanh.
Quá trình chữa trị của Cố Trường Thanh rất đau đớn.
Hắn không cho ta xem, nhưng khi ta đi ngang qua phòng Dược Vô Cứu, ta đã thấy rõ hai tay hắn bị còng vào cột nhà.
Dược Vô Cứu bưng một bát m.á. u gà đứng trước mặt Cố Trường Thanh, nơi hắn không thể với tới.
Thì ra đây là liệu pháp giải mẫn cảm.
Cách làm của Dược Vô Cứu rất hiệu quả.
Chưa đến nửa tháng, dấu hiệu nhập ma của Cố Trường Thanh đã biến mất.
Khi nội lực hồi phục gần như hoàn toàn, Cố Trường Thanh liền cầm cây đàn cổ đi đánh Hạn Thú.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!