Chương 12: (Vô Đề)

Vị quỷ y đang uống nước bên cạnh suýt nữa thì phun ra, kinh ngạc kêu lên: "Trời ơi, đứa bé này bị sốt đến ngu người rồi sao?"

Cố Trường Thanh cầm khăn tay thấm nước nhẹ nhàng lau trán ta, nhỏ giọng nói: "Ừ, từ rất lâu rồi."

Ta ngây ngốc gật đầu, không để ý đến những giọt nước mắt rơi trên tóc mình.

"Xin lỗi ngươi, Cố Trường Thanh, ta muốn giúp ngươi, không ngờ lại hại ngươi..."

Cố Trường Thanh đưa một ngón tay đặt lên môi ta, hắn ghé sát mặt ta, mỉm cười hỏi: "Túc Tức, ngươi có thể nhìn thấy không?"

"Nhìn thấy gì?"

"Ngươi."

Trong đôi mắt trong veo của Cố Trường Thanh, phản chiếu khuôn mặt của ta.

"Túc Tức, nó có thể cho ta nhìn thấy ngươi, vậy là đủ rồi."

Đầu ngón tay mát lạnh lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt, Cố Trường Thanh mỉm cười: "Nơi nào mắt ta nhìn thấy đều là của ta, ta rất mãn nguyện.

"Ta không biết nên nói gì, có một cảm giác không chân thật như vừa tỉnh dậy từ cơn ác mộng và thấy thế giới tươi đẹp. Quỷ y bên cạnh lúng túng ho khan:"Hai người cũng vừa phải thôi chứ."

Hắn ta lại nhìn ta: "Cô bé, ngươi chỉ cần vui vẻ một lần nhưng lại bắt ta chữa trị cho hai người, ngươi còn nợ ta một lần vui vẻ đấy nhé?"

Ta vừa định trêu chọc, đột nhiên phát hiện ra điểm mấu chốt trong lời nói của hắn ta.

"Chữa trị cho hai người? Ngươi có cách chữa cho Cố Trường Thanh!

"Ta vui mừng đến mức suýt nữa thì ngã xuống giường. Quỷ y gật đầu, kiêu hãnh ngẩng đầu lên:"Ngươi nghĩ ta là quỷ y chợ đen chơi cho vui à? Trên thế giới này dù là yêu ma quỷ quái gì thì cũng không có bệnh nào mà ta không chữa được!"

Nhớ lại dáng vẻ hắn ta sống c.h.ế. t không chịu đi cùng ta trước đây, ta cảnh giác hỏi: "Tiền khám bệnh của ngươi chắc chắn rất kỳ lạ phải không?"

Hắn ta giơ một ngón tay lắc lư trong không trung: "Không kỳ lạ, điều kiện của ta chỉ là đi theo các người cho đến khi chữa khỏi cho hắn thôi."

Ta nghi ngờ: "Ngươi tốt như vậy sao?"

"Dù sao ta cũng là một thầy thuốc, khó khăn lắm mới nhìn thấy căn bệnh được ghi chép trong sách y học cổ đại, đương nhiên muốn trổ tài rồi!"

Hắn ta bất đắc dĩ nói: "Xét thấy đây là một quá trình điều trị lâu dài, sau này ta phải ở bên các người một thời gian, đã nhìn thấy mặt các người rồi, ta cũng phải thể hiện thành ý của mình..."

Hắn ta nhanh chóng tháo chiếc mặt nạ đầu dê xuống, phóng khoáng hất hất đám tóc mái tán loạn, vẻ mặt kiêu ngạo trên khuôn mặt trẻ trung tuấn tú:

"Trân trọng giới thiệu, ta là quỷ y số một giang hồ, đi đến đâu cũng không đổi tên đổi họ - Dược Vô Cứu đây!"

Trời không tuyệt đường người.

Có Dược Vô Cứu giúp đỡ, ta yên tâm hơn rất nhiều về tình trạng của Cố Trường Thanh.

Quan trọng nhất là, nhà của Dược Vô Cứu ở ngay Bắc Lĩnh!

"Nước Linh Tuyền Quật có tác dụng với Cố Trường Thanh không? Nếu không có tác dụng, cũng không nhất thiết phải đến đó."

Dù sao ban đầu đến đó là để giúp Cố Trường Thanh tu luyện, bây giờ đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đương nhiên là xem Dược Vô Cứu cần loại thuốc gì rồi mới quyết định đi đâu.

"Nước suối ở đó đúng là thứ tốt, phải đi phải đi, hơn nữa nhà cũ của ta có một hiệu thuốc, phần lớn dược liệu trên đời đều có liệt kê trong đó, đến Bắc Lĩnh là tốt nhất."

Dược Vô Cứu vừa nói vừa lấy ngọc phù ra mở cửa.

Bắc Lĩnh khác với Tây Hải.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!