Chương 1: (Vô Đề)

Ta tìm thấy Cố Trường Thanh ở Phong Nguyệt Đường.

Hắn mặc áo trắng ngồi trên đài, vẻ ngoài thanh lãnh như trăng, hoàn toàn lạc lõng giữa chốn phồn hoa.

Trước mặt hắn đặt một cây đàn cổ đã cũ.

Vừa gảy dây đàn, không gian ồn ào xung quanh lập tức yên tĩnh.

Cố Trường Thanh khẽ lướt ngón tay, tiếng đàn phiêu diêu du dương như một bức tranh sơn thủy hữu tình.

Ngay cả một kẻ mù tịt nghệ thuật như ta, lúc này cũng cảm thấy kinh diễm không thôi.

Một khúc nhạc dứt, khách nhân như vừa tỉnh mộng, say mê ném tiền thưởng.

Tiền bạc rơi loảng xoảng đầy đất, Cố Trường Thanh cũng chẳng buồn nhặt, chỉ vuốt ve thân đàn như đang cảm tạ tri kỷ.

"Bao nhiêu tiền?"

Ta bước đến trước mặt hắn, nhận ra Cố Trường Thanh còn đẹp hơn ta tưởng tượng rất nhiều.

Lúc này, đôi mắt hắn vô hồn, con ngươi đen láy như phủ một lớp sương mù.

Giữa hàng lông mày to lộ ra vẻ lạnh lùng xa cách, Cố Trường Thanh thản nhiên nói:

"Cô nương, cây đàn này không bán."

"Ta nói là ngươi."

Hàng lông mày thanh tú của hắn khẽ nhíu lại, có vẻ không hiểu lời ta nói.

Ta đành phải đổi cách diễn đạt:

"Cố Trường Thanh, ta muốn chuộc ngươi."

Cố Trường Thanh vốn là sư tôn của Thanh Vân Tông, Liêu Vọng Phong.

Người thanh lãnh ôn nhu, tu vi cao cường, đồng thời một lòng vì thiên hạ, là người có hy vọng đắc đạo thành tiên nhất trong tông môn.

Một nhân vật hoàn hảo biết bao.

Đáng tiếc, đây là một quyển tiểu thuyết đam mỹ ép buộc yêu.

Với thể loại này, thiết lập đó chẳng khác nào thánh thể chuyên làm giẻ lau.

Đối nghịch với hắn là tên đồ đệ điên cuồng, Lục Trạch Phong.

Giống như mọi mô típ cẩu huyết, tên đồ đệ bất tài gặp được sư phụ thưởng thức, bái nhập sư môn, tu vi tăng tiến vượt bậc, từ đó không ai dám bắt nạt nữa.

Tuổi thơ thiếu thốn tình thương khiến hắn nảy sinh ham muốn chiếm hữu bệnh hoạn với vị sư tôn mỹ nhân.

Thế là hắn nhập ma, đồ sát cả tông môn, phế bỏ tu vi của sư phụ, một loạt các tình tiết kinh điển được triển khai.

Cố Trường Thanh sau nhiều lần phản kháng giãy giụa bất thành, cuối cùng trở thành vật trong tay Lục Trạch Phong.

Kết thúc câu chuyện, dù Cố Trường Thanh bị tước đoạt tất cả, tác giả vẫn để hắn tha thứ cho Lục Trạch Phong và yêu hắn.

Thật nực cười!

Tác giả ban đầu xây dựng hình tượng Cố Trường Thanh cao cao tại thượng, bất khả xâm phạm, đến cuối cùng lại đạp đổ tất cả, biến hắn thành một cái vỏ rỗng mất đi bản thân, cam tâm tình nguyện trở thành món đồ chơi, chỉ để tên Lục Trạch Phong thiếu thốn tình thương kia được cứu rỗi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!