Cả hai người đã muốn c.h.ế. t đến vậy, thế thì ta đây lập tức thành toàn cho bọn họ thôi.
Ngày hôm đó khi ra khỏi cửa, ta cố ý không để Thẩm Chính Khanh và Tú Uyển đi theo.
Tống Thanh Thư và Trương Mạn Nương đều tìm cùng một nhóm sơn phỉ, suýt chút nữa khiến cho thủ lĩnh sơn phỉ vui đến chết.
Làm một lần mà lại thu tiền được hai lần.
Vì muốn tận mắt chứng kiến ta và Thẩm Chính Khanh c.h.ế. t chung với nhau, Tống Thanh Thư và Trương Mạn Nương đều thuê xe ngựa và đậu ở phía xa.
Nếu bọn họ không tới thì cho dù ta có ra tay cũng không dễ dàng như vậy.
Cái này hẳn nên gọi là người đang làm trời đang nhìn, làm bậy thì ắt không thể sống.
Tự gây nghiệt, không thể sống.
Ta vẫy tay với thủ lĩnh sơn phỉ, chỉ vào hai chiếc xe ngựa một trước một sau.
"Còn không mau đi đi, người mà các ngươi muốn tìm đang ở trong hai chiếc xe đó đấy."
42
Ngày hôm đó, Tiên Thanh Sơn đã xảy ra một thảm án nghe rợn cả người.
Trương gia tiểu thư và Tống cử nhân vào núi hẹn hò, kết quả bị sơn phỉ chặn giết.
Nghe nói lúc Trương tiểu thư chết, trong bụng đã có thai hai tháng.
Trương viên ngoại tức giận, hắn ta bỏ ra giá cao mời một nhóm sát thủ giang hồ để tiêu diệt sơn phỉ suốt cả đêm.
Lúc Tống Thanh Thư chết, ta còn có chút phiền muộn.
Vốn dĩ vì mối thù Tống gia, ta muốn giữ mạng hắn lại để chậm rãi báo thù.
Dao cùn cắt thịt, mới đau hơn.
Hiện giờ cách c.h.ế. t này quá tiện nghi cho Tống Thanh Thư rồi.
Trương gia nghe được tin tức Trương Mạn Nương mang thai, tức giận muốn điên lên.
Trương viên ngoại hận Tống Thanh Thư phá hủy danh tiết nữ nhi của mình, lửa giận ngập trời không có chỗ để xả ra, cuối cùng toàn bộ cơn thịnh nộ đó đều rơi vào trên người Tống phụ.
Hắn ta dẫn Tống phụ đi sòng bạc làm một ván, hại ông thua táng gia bại sản.
Chẳng những phải dùng hết bạc để bồi thường, thậm chí còn phải bán hết ruộng đất và trạch viện.
Cuối cùng, Tống phụ thật sự không còn bạc nữa, người trong sòng bạc đánh gãy một tay, một chân của ông.
Người trong làng thấy ông đáng thương nên cho ông ở trong miếu thổ địa đầu thôn.
Mỗi lần người của sòng bạc đến thu nợ, bên ngoài Tống gia đều vây đầy người để xem náo nhiệt.
Mọi người nhìn mà thổn thức không thôi, trước mắt họ đều cảm thấy đồng tình cho ông.
"Lúc này Tống gia mới phất lên được bao lâu đâu, chậc chậc chậc, đáng thương quá."
"Ai, nhìn vẻ mặt yếu ớt của Tống lão đầu ấy, ta biết ngay ông ta không có số hưởng rồi mà."
"Phong thủy của nhà Tống gia cũng không được tốt cho lắm, mỗi lần đi qua nơi đó đều có gió lạnh thổi qua!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!