Chương 6: Đi BTS để ngắm P’Newt

"Tình yêu của tôi giống như BTS [1], đi thẳng đến P"Newt, nhưng dừng lại ở nhà ga để tán tỉnh."

– Trích từ lời của Baicha –

Sau khi bị mẹ mắng vì quá ồn ào, tôi lại tiếp tục mơ mộng về bài đăng đó.

Lúc đầu, tôi định xóa nó, nhưng P"Newt đã thấy rồi và anh ấy còn thả like nữa! Làm sao tôi xóa được chứ ?!

Một "cái like" quý giá từ P"Newt. Tôi cảm thấy vừa vui mừng vừa xấu hổ muốn độn thổ.

Dù sao thì…tôi cũng không nhắc đến tên anh, chắc là anh sẽ không biết được bài đăng đang ám chỉ về anh đâu. Vì vậy, tôi chỉ trả lời bình luận của Ton cho qua chuyện.

Chanin Kunlakant: Không có gì. Tao chỉ quá nhập tâm bộ anime tao đang xem thôi.

Tôi không biết nó có tin hay không, nhưng ít nhất thì…. tôi cũng đã cố gắng giải thích !

Nguyên ngày hôm đó, tâm trí tôi cứ như đang ở trên mây, những suy nghĩ về P"Newt không ngừng diễn ra trong đầu tôi.

Rồi tôi tự hỏi: "Mình bắt đầu thích P"Newt từ lúc nào nhỉ?" và tôi nhận ra…. tôi đã yêu anh ấy từ lúc nào không hay.

Phải chăng là từ lúc anh nhận chiếc bánh của tôi từ Namwan?……Có lẽ là từ lúc đó.

Tôi đã nghĩ đến chuyện thay đổi bản thân. Vì P"Newt giống như thần tượng của tôi vậy – đẹp trai, thông minh, được mọi người yêu quý,…tôi cũng muốn trở thành một người giống anh. Nhưng rồi…. tôi vẫn không làm được, tôi vẫn bị bạn cùng lớp bắt nạt.

Khi tôi lên cấp ba, tôi đã cố thay đổi kiểu tóc để trông giống phong cách của P"Newt. Tôi còn định tháo kính ra và đeo kính áp tròng nữa cơ. Nhưng ngay trong lần đầu tiên thử đeo, tôi đã lỡ chọc ngón tay vào mắt và không thể mở nổi mắt trong suốt ba ngày liền. Từ đó, tôi sợ đeo kính áp tròng luôn.

Cuối cùng, tôi chỉ đổi từ một gọng kính bình thường sang một gọng kính thời trang hơn, vậy thôi. Từ một đứa ngốc, tôi thành một học sinh bình thường…. vẫn không được ai để ý cả.

Tuy nhiên, trí thông minh của tôi không phải thứ có thể cải thiện chỉ sau một đêm như việc thay kính. Tôi đã rất cố gắng đến mức còn xin mẹ cho tôi đi học thêm. Tôi đã kiệt sức vì cứ mãi cố gắng vươn tới một người hoàn hảo như P"Newt, nhưng anh quá hoàn hảo khiến tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé.

Dù tôi đã thay đổi rất nhiều, nỗ lực rất nhiều, nhưng điều đó cũng không thể chấm dứt việc tôi bị bắt nạt. Khi tôi được chuyển lên lớp nâng cao trong năm học này, tôi cứ ngỡ mình có thể bắt đầu lại từ đầu. Nhưng một vài người bạn cũ vẫn nhớ tôi. Và khi họ nhận ra điểm số của tôi còn cao hơn họ, họ bắt đầu ganh tị. Họ nói về tôi, thêu dệt những câu chuyện về quá khứ "đen tối" của tôi – một số là thật, phần lớn là bịa đặt từ suy đoán và lời buộc tội vô căn cứ.

Dần dần, những bạn học mới – những người mà tôi hy vọng sẽ là khởi đầu mới – cũng bắt đầu tránh xa tôi. Dù tôi đã cố gắng hết sức để thay đổi, để vươn lên, thì dường như may mắn vẫn không đứng về phía tôi.

Rồi năm đó, khi tôi học lớp 10 và P"Newt học lớp 11, trường đã tổ chức bầu cử chủ tịch hội học sinh.

Có vài ứng cử viên bao gồm cả P"Newt, nhưng ai cũng biết chắc P"Newt sẽ thắng thôi. Anh quá nổi bật: đẹp trai, học giỏi, chơi bóng rổ siêu giỏi, còn biết chơi piano. Các thầy cô cũng yêu quý anh ấy nữa. Ai mà cạnh tranh lại được?

Dù P"Newt là thần tượng của tôi, nhưng đôi khi tôi không hiểu tại sao anh cứ bay mãi, bay cao hơn nữa trên bầu trời và trở nên quá xa để tôi với tới?. Thành thật mà nói, lúc đầu tôi còn chẳng tính bỏ phiếu cho anh, Tôi nghĩ: "Anh ấy chắc chắn sẽ thắng rồi, có hay không có phiếu của mình cũng chẳng thay đổi gì." Thế nên tôi định bầu cho một người khác – một người ít cơ hội hơn.

Nhưng rồi tôi đã đổi ý, mọi thứ thay đổi sau khi tôi nghe bài phát biểu tranh cử mà P"Newt phát biểu trước toàn trường. Hầu hết các ứng cử viên đều nói về việc cải thiện chất lượng học tập, tăng hoạt động ngoại khóa, tổ chức nhiều sự kiện hoặc lớp học hơn,…. những lời hứa nghe rất "hấp dẫn" để kêu gọi học sinh bầu chọn cho họ. Còn P"Newt thì nói khác hẳn.

"Tôi sẽ không nói về việc phát triển kế hoạch học tập hay hoạt động, nhưng tôi muốn nói về tầm quan trọng của ngôi trường này đối với mỗi chúng ta. Trường học không chỉ là nơi để học, mà còn là cộng đồng – nơi chúng ta hiểu nhau, lớn lên cùng nhau. Và khi chúng ta trưởng thành, những tình bạn ở đây sẽ theo ta rất lâu về sau."

Hầu hết học sinh đều bối rối trước tuyên bố của P"Newt. Nếu P"Newt không có khuôn mặt điển trai và giọng nói cuốn hút, chắc anh đã đánh mất sự chú ý của mọi người rồi.

"Tôi muốn phát triển xã hội của trường chúng ta." P"Newt tiếp tục nói.

"Nếu tôi trở thành chủ tịch hội học sinh, tôi sẽ làm mọi cách để không còn chuyện bắt nạt trong ngôi trường này nữa."

Khi P"Newt đề cập đến điều này, tôi đã bị sốc. "Anh ấy…. đang nói gì vậy? Chủ tịch hội học sinh mà lại quan tâm đến chuyện bắt nạt?" Tôi không nghĩ một ai trong số những học sinh nổi bật kia từng thực sự quan tâm đến điều đó. Họ luôn nhận được sự yêu thích, sự chú ý từ mọi người. Họ sẽ không bao giờ hiểu được những người như tôi đã phải trải qua những gì.

"Tôi muốn trường học của chúng ta là nơi an toàn cho tất cả mọi người vì chúng ta chỉ có một cơ hội để tận hưởng tuổi thanh xuân của mình một cách trọn vẹn. Nếu tôi trở thành chủ tịch hội học sinh, tôi sẽ thành lập một hội đồng tư vấn và tăng hình phạt cho những hành vi bắt nạt người khác. Tôi sẵn sàng lắng nghe mọi người để cùng nhau giải quyết vấn đề một cách thỏa đáng."

Ngay cả những ứng cử viên khác cũng bối rối trước tuyên bố của anh.

P"Newt vốn là người được yêu thích nhất, là ứng cử viên sáng giá nhất cho chức chủ tịch hội học sinh, nhưng với bài phát biểu này…. tôi không nghĩ anh còn cơ hội để giành chức chủ tịch hội học sinh nữa. Vì anh là lựa chọn đứng về phía thiểu số. Làm sao một người có thể thuyết phục được đa số?

"Tôi biết hệ thống bầu cử này luôn ưu ái số đông. Nhưng đối với tôi, ngay cả một tiếng nói duy nhất cũng có ý nghĩa. Vì tất cả chúng ta đều bình đẳng… đúng không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!