"Định nghĩa của "chủ nhân" là người sở hữu một thứ gì đó, nên từng tấc da thịt và trái tim của P"Newt đều thuộc về tôi."
– Trích từ lời của Baicha –
phải học hành rất chăm chỉ. P"Newt gần như đêm nào cũng phải vào phòng thí nghiệm đến khuya nên hai đứa tôi hầu như chẳng gặp nhau mấy, nhưng vẫn nhắn tin nói chuyện qua Facebook hoặc LINE mỗi ngày.
Tôi và Ton thì thân nhau hơn, vì phần lớn thời gian tôi đều học nhóm cùng Ton. Trong kỳ thi cuối kỳ này, Ton giảm giờ làm để tập trung ôn thi. Cả hai đứa đều không quá lo lắng về các môn khác, trừ môn của cô Wilai.
P"Newt nói rằng anh biết đề thi của cô Wilai vì từng "đi xem qua suy nghĩ" của cô, nhưng lần này anh muốn tôi tự làm một mình, và tôi cũng đồng ý.
Không lâu sau, cuối cùng bọn tôi cũng hoàn thành xong tất cả các môn và bài thi. Kỳ nghỉ dài mà tôi mong đợi bấy lâu cuối cùng cũng đến. Tôi chỉ hy vọng mình qua hết tất cả các môn thôi.
"Thi sao rồi, Ton?" Tôi hỏi nó xem có ổn không. Bài thi môn của cô Wilai lần này không suôn sẻ như giữa kỳ, chắc chắn tôi không thể đứng đầu được.
"Khó dã man luôn, nhưng nhiều câu trong đề là những câu cậu đoán trúng đó." Ton nói.
Thật ra tôi chỉ đoán bừa thôi. P"Newt bảo giáo sư Wilai hay ra mấy câu bất ngờ, nên tôi cố nghĩ khác người — ai ngờ lại trúng phóc.
"À đúng rồi, hôm nay mày đi làm đúng không?" tôi hỏi.
Ton lúc nào cũng đi làm, chẳng nghỉ bao giờ.
"Ừ, nhưng hôm nay là ngày cuối rồi," Ton nói. "Mình sẽ nghỉ một tuần để về quê. Cậu có rảnh không? Lâu rồi hai đứa mình chưa đi chơi chung."
"Rảnh chứ! Đi chơi một bữa đi!" tôi vui vẻ nói.
"Ok, mình đi trước nha," Ton vẫy tay chào. "Cậu có hẹn với P"Newt đúng không? Hôm nay ăn mặc bảnh quá trời."
"Ờ…" tôi đáp nhỏ, mặt đỏ lên. "Gặp lại sau nha, Ton."
Sau đó, tôi đợi P"Newt ở khoa của anh. P"Newt nói sẽ qua đón rồi hai đứa đi quán Time For Tea giống lần trước. Quán này mới mở thêm một chi nhánh ở trung tâm thương mại gần đây.
Tất nhiên là tôi muốn trông thật đẹp, nên mặc bộ đồng phục sinh viên mới nhất, vuốt tóc gọn gàng và đeo kính áp tròng.
Trong lúc đứng đợi, tôi cảm nhận được vài ánh mắt sinh viên khác nhìn về phía mình, khiến tôi phải cúi đầu ngại ngùng.
"Em là N"Baicha đúng không?"
Có người gọi tôi, nhưng giọng đó không phải của P"Newt.
Tôi ngẩng lên. Trước mặt là một tiền bối đang cầm bó hoa.
Anh ta rất đẹp trai, dáng cao, nhưng phong cách lại khác với P"Newt. Khuôn mặt sắc nét, hơi lạnh lùng dù đang cười, trái ngược hoàn toàn với vẻ dịu dàng như thiên thần của P"Newt. Anh ta có kiểu "bad boy" mà nhiều cô gái mê mệt.
Mà… anh ta là ai vậy trời?
"Anh cần em giúp gì à?" tôi lúng túng hỏi.
"Anh là Keith, năm hai khoa kỹ thuật. Em còn nhớ anh không?"
Tôi cố nhớ lại rồi nhận ra.
"À! Anh là P"Keith, Moon của khoa kỹ thuật năm ngoái đúng không?"
Tôi từng đăng vài tấm hình của anh ta lên fanpage QU Cute Boy nhưng không ghi chú gì đặc biệt. Anh ta có rất nhiều fan. Tôi cũng nhớ anh ta từng đứng cùng sân khấu với P"Newt trong cuộc thi Moon của trường. Nghe nói P"Keith nổi tiếng là dân sát gái.
"Không," P"Keith lắc đầu.
"Hả? Không phải hả?" tôi gãi đầu, bối rối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!