Chương 48: Đầu tiên và duy nhất

"Một số người nói rằng họ không thể quên mối tình đầu. Nhưng đối với tôi, mối tình đầu của tôi sẽ kéo dài mãi mãi."

– Newt –

Vào ngày Valentine, tôi cứ nghĩ về cậu ấy suốt buổi chiều. Tôi tự hỏi cậu ấy là ai, và cô gái nào đã khiến cậu buồn. Tôi thường không chú ý nhiều đến những người không liên quan đến tôi, nhưng cậu ấy, tôi thực sự không thể ngừng nghĩ về nó.

Tôi chơi bóng rổ với Chane sau giờ học, cho đến khi Chane huých vào vai tôi.

"Ê Newt, có một đàn em khóa dưới đến tìm mày kìa.."

Tôi nhìn theo hướng mà cậu ấy chỉ. Tôi thấy một đàn em đang đứng đợi với một hộp bánh. Lúc đầu, tôi không quan tâm cô ấy là ai – có lẽ chỉ là một cô gái khác mang đồ ngọt Valentine đến tỏ tình với tôi. Tôi cố gắng không thể hiện sự mệt mỏi và buồn chán trên khuôn mặt. Tôi định chỉ từ chối cô ấy một cách lịch sự và kết thúc.

"Chào em, anh có thể giúp gì cho em?" Tôi chạy đến chỗ cô ấy.

Lúc đầu, tôi nghĩ nếu cô ấy tỏ tình, tôi sẽ từ chối và không nhận. Tuy nhiên,

"À… em là Namwan, và em đã làm bánh tặng anh." Cô gái nói với tôi.

Tôi nghĩ rằng cái tên Namwan này nghe quen quen, à đúng rồi! Namwan là người đã khiến cậu bé trong nhà vệ sinh khóc, đúng không?

"Em tự làm sao?" Tôi thử cô ấy và mở hộp bánh. Thông thường, tôi sẽ không bận tâm khi nhận nó nhưng tôi chỉ muốn xem thử thành quả mà cậu bé ấy đã làm.

"Wow, đẹp quá!" Tôi thốt lên. Thật khó tin chiếc bánh tự làm này trông đẹp như được làm bởi một thợ làm bánh chuyên nghiệp. Tôi có thể thấy sự nỗ lực và nguyên liệu chất lượng cao. Chắc hẳn cậu bé đó đã mất rất nhiều thời gian để luyện tập hoặc cậu thực sự là một thợ làm bánh chuyên nghiệp.

"Cảm ơn anh," cô ấy trả lời một cách ngượng ngùng, nhưng tôi có thể nghe thấy suy nghĩ của cô ấy.

Ấn tượng đầu tiên, đạt! Cảm ơn Baicha đã thích mình. Mình sẽ không bao giờ quên rằng chiếc bánh của cậu đã khiến P"Newt quan tâm đến mình đâu."

Tôi cười lạnh một cái trong lòng. Vậy, thì ra đây mới là con người thật của cô ấy.

Thành thật mà nói, chiếc bánh trông rất ngon mặc dù tôi chưa ăn thử. Tôi có thể thấy được bao nhiêu sự cố gắng và nỗ lực đã được đặt vào việc làm chiếc bánh này. Hơn nữa, người làm bánh còn đang ngồi khóc một mình trong nhà vệ sinh trong khi cô ấy lại đứng đây mà không hề có một chút cảm giác tội lỗi nào.

"Anh nghĩ là nó sẽ rất ngon đấy." Tôi ép mình mỉm cười với cô ấy.

"Dĩ nhiên rồi! Anh ăn thử đi." Cô ấy nói.

Thật ra, tôi không muốn nhận nó nhưng tôi không thể không đòi lại công bằng cho cậu bé đã nướng chiếc bánh này. Cậu bé ấy đã làm nó bằng cả trái tim. Nếu chiếc bánh này bị vứt đi, tôi không thể tưởng tượng cậu ấy sẽ buồn đến mức nào.

"Được, anh sẽ thử."

"P"Newt chấp nhận chiếc bánh. Mình phải từ bỏ. Mìn thực sự muốn vui mừng cho Namwan, nhưng tại sao lại khó khăn đến vậy? Mình nên làm gì đây?"

Cậu bé đó cũng ở đây sao?

Tôi liếc nhìn xung quanh theo hướng những suy nghĩ tôi nghe thấy. Tôi thấy một cậu bé cấp hai đang đứng sau cây cột.

Lúc đầu, tôi nghĩ cậu ấy có lẽ rất xấu xí đến nỗi cô gái này sẽ ghê tởm, nhưng cậu ấy hoàn toàn không xấu xí – cậu chỉ trông nhỏ con, gầy và đeo một cặp kính dày. Nếu cậu ấy cắt tóc để lộ mặt một chút, vẻ ngoài của cậu sẽ cải thiện rất nhiều.

Vì cậu ấy đã ở đây. Tôi muốn ít nhất cho cậu biết rằng có người sẵn lòng ăn chiếc bánh mà cậu ấy làm.

Tôi cắn một miếng bánh và khá kinh ngạc.

"Ngon quá!" Đó là suy nghĩ đầu tiên của tôi. Thông thường, bánh sô cô la có xu hướng có một hương vị ngọt đơn thuần, nhưng chiếc bánh này có sự cân bằng hương vị hoàn hảo. Vị sô cô la đen đắng hòa quyện với kem sữa tươi và vụn đường. Sự kết hợp mang lại một sự hài hòa của hương vị vừa thơm vừa dịu, với độ đắng vừa phải.

"Ngon thật đấy!" Tôi định để cậu bé đó nghe thấy.

"Anh chưa từng ăn cái bánh nào có vị đặc biệt như vậy. Anh cảm nhận được là nó được làm ra bằng rất nhiều tâm huyết."

Tôi muốn cậu ấy biết rằng chiếc bánh cậu ấy làm rất ngon. Và tôi thực sự thích nó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!