Chương 46: Nỗi sợ hãi

"Nếu muốn yêu, ta cần phải đối diện với nỗi sợ hãi của chính mình."

– Trích từ lời của Baicha –

Tôi ngồi khóc trong taxi suốt quãng đường về. Đầu tôi cứ lặp đi lặp lại những chuyện cũ. Càng nghĩ, tôi càng khóc và càng hối hận.

Càng cố gắng ngăn chặn suy nghĩ, tôi càng cảm thấy đau đớn. Cuối cùng, tôi chỉ có thể để nước mắt chữa lành mọi nỗi đau.

Tài xế taxi nhìn tôi lo lắng, nhưng anh ấy không hỏi gì cả. Trời đã khuya. Lúc này phải khoảng bốn giờ sáng. Đường khá vắng, nên tôi không mất nhiều thời gian để về đến nhà.

Tôi trả tiền taxi và bước vô hồn vào nhà.

Khi tôi đến phòng, tôi chỉ gục xuống giường mà không còn chút sức lực nào. Tôi quá suy sụp đến nỗi không muốn đứng dậy.

Bộ não tôi nghĩ đi nghĩ lại cho đến khi mệt mỏi. Tôi khóc cho đến khi không còn nước mắt. Vừa buồn vừa thất vọng. Nó quá nặng nề. Tôi cảm thấy cơ thể mình kiệt sức đến nỗi cuối cùng tôi thiếp đi, tuy nhiên, sự buồn bực không biến mất.

Tôi không thể ngủ ngon. Chỉ có cơ thể được nghỉ ngơi, nhưng bộ não và tâm trí tôi không ngừng hoạt động.

Tôi mơ thấy P"Newt. Tôi mơ về những ngày kể từ khi tôi bắt đầu nói chuyện với anh. Tôi đi học phụ đạo với anh, ăn trưa và ăn tối cùng nhau. P"Newt giúp tôi đeo kính áp tròng, chúng tôi đi xem phim, tôi đến ký túc xá của anh, P"Newt tỏ tình với tôi và chúng tôi quen nhau, trở thành người yêu, và đi hẹn hò.

Nước mắt tôi tiếp tục chảy ngay cả khi tôi đang ngủ.

Đến cả giấc mơ của tôi cũng làm tôi tổn thương. Đến cả giấc mơ của tôi cũng không để tôi tỉnh dậy khỏi sự ảo tưởng ngọt ngào này. Đến cả giấc mơ của tôi cũng không thương xót nỗi đau trong tim tôi. Đặc biệt là khi tôi tỉnh dậy và phát hiện ra rằng cuối cùng, giấc mơ đó không còn tồn tại nữa.

Tôi vẫn muốn tiếp tục mơ và không bao giờ phải tỉnh dậy nữa.

Tôi nghe thấy điện thoại di động của tôi rung. Nó làm tôi giật mình và tỉnh dậy khỏi cơn mơ. Đó là sự tra tấn lớn nhất khi tỉnh dậy. Những giấc mơ đó biến mất và tôi phải đối mặt với thực tế.

Tôi phải giữ tay lên ngực vì nỗi đau quá nặng nề trong tim tôi.

Khi tôi nhìn vào màn hình – ai đang gọi? Khi nhìn thấy tên người gọi nó làm tôi đau đớn hơn nữa.

P"Newt

"Làm ơn, đừng gieo cho tôi hy vọng hão huyền và khiến tôi đau khổ nữa."

Tôi chỉ nhìn điện thoại reo. Mặc dù trái tim tôi mong muốn được nghe giọng P"Newt và muốn nói chuyện với anh, nhưng tôi phải ngăn nó lại. Tôi sợ bị tổn thương lần nữa.

P"Newt không ngừng gọi tôi mười lần liên tiếp. Tôi phải ép buộc bản thân không vươn tay ra nhận những cuộc gọi đó.

Cuối cùng P"Newt gửi tin nhắn cho tôi.

Tôi không muốn xem chúng, nhưng mắt và tay tôi không nghe lời.

Kritanai Newt Akarawaranon: Anh đang ở trước nhà em.

Kritanai Newt Akarawaranon: Em có thể ra ngoài và nói chuyện với anh không?

Tôi mở to mắt, anh đang ở trước nhà tôi sao?!

Kritanai Newt Akarawaranon: Làm ơn, đừng tránh mặt anh như thế này.

Kritanai Newt Akarawaranon: Cho anh một cơ hội để giải thích. Anh xin lỗi.

Mặc dù rất đau khổ, tôi không thể không kiểm tra qua cửa sổ.

Trời vẫn chưa sáng. Trước nhà tôi, chỉ có ánh đèn mờ ảo từ đường phố trong hẻm. Tôi thấy một bóng người cao ráo và quen thuộc đang dựa vào hàng rào một cách kiệt sức.

Trái tim tôi không nghe lời tôi. Nó vẫn đập mạnh hơn khi biết P"Newt ở gần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!