Chương 44: Mối tình đầu và người yêu hiện tại

"Mối tình đầu khó quên, nhưng tình yêu hiện tại mới là thứ không thể quên."

– Trích từ lời của Baicha –

Tôi đang ngồi ở ghế sau của xe cùng với Namwan. Bố mẹ chúng tôi đều ngồi và trò chuyện ở hàng ghế trước. Có vẻ như họ cố tình sắp xếp như vậy.

"Cậu im lặng quá. Vì không muốn nói chuyện với mình sao?" Sau khi chúng tôi ngồi yên lặng khoảng mười phút, Namwan hỏi.

Tôi liếc nhìn cô ấy. Tôi không muốn cô ấy biết rằng tôi cảm thấy khó chịu trong lòng, nên tôi trả lời.

"Không, mình chỉ không biết nên nói về chủ đề gì."

"Ừm, đúng vậy, đã nhiều năm vậy rồi…" Namwan nói. "Thật ra, mình muốn nói với cậu từ lâu rồi, nhưng không có cơ hội. Mình rất vui khi gặp lại cậu."

Lời nói của Namwan khiến tôi cau mày. Cô ấy không thích tôi, đúng không? Cô ấy có lẽ phải nên mừng vì chúng tôi đã không gặp nhau suốt nhiều năm như vậy.

"Mình vẫn nhớ chiếc bánh cậu làm cho mình. Mình muốn cảm ơn cậu một lần nữa…" Namwan mỉm cười với tôi.

Tuy nhiên, khi tôi lắng nghe, cổ họng tôi cảm thấy đắng chát. Đó là một ký ức khiến tôi không muốn nghĩ đến việc làm bánh nữa.

Tại sao Namwan lại nhắc đến chuyện này? Cô ấy thậm chí còn không nếm thử bánh của tôi. Thay vào đó, cô ấy đưa nó cho người khác.

"Và mình cũng muốn xin lỗi cậu."

Tôi dừng lại khi cô ấy nói điều đó.

"Chuyện đó cứ ám ảnh mình suốt nhiều năm." Namwan có vẻ hối lỗi. "Mình biết mình không nên cho cậu biết, nó có thể làm cậu bị tổn thương, nhưng mình muốn nói sự thật."

Tôi liếc nhìn cô ấy và không nói gì. Tôi đã biết cô ấy sắp nói gì rồi.

"Mình đã không ăn chiếc bánh đó," cô ấy thành thật với tôi. "Mà mình đã đưa nó cho người khác."

"Cậu không cần phải nói với mình điều đó," tôi nói với cô ấy, và cô nở một nụ cười buồn bã.

"Mình có những thói quen xấu mà mình thậm chí không nhận ra, và người mình đưa chiếc bánh đó đã từ chối mình. Lúc đó, em rất buồn và thậm chí không muốn đến trường. Thế là dì của mình đã giúp đỡ mình chuyển sang trường khác."

Tôi im lặng và không nói gì.

"Nhưng khi mình đến nơi mới, mình cảm thấy tồi tệ hơn. Mình tham gia vào một nhóm bạn mới, nhưng họ đều là những kẻ giả tạo. Họ chỉ giả vờ tốt trước mặt mọi người nhưng lại nói xấu sau lưng mình. Mình nhớ nhóm bạn cũ của chúng ta, nhưng cuối cùng, những người bạn đó cũng không muốn mình. Thêm nữa, sau này mình phát hiện ra họ còn cười nhạo mình khi mình bị từ chối."

Mặc dù tôi vẫn cảm thấy tồi tệ về những gì Namwan đã làm với tôi, khi nghe câu chuyện của cô ấy, tôi lại đồng cảm với cô ấy vì tôi đã trải qua một kinh nghiệm tương tự trước đây. Chỉ là chưa từng có ai tốt với tôi, cả trước mặt lẫn sau lưng.

"Mình tự hỏi…" Namwan nói một cách buồn bã.

"Có phải vì trước đây mình chưa bao giờ thành thật với bất cứ ai? Nên đó là lý do tại sao mình không bao giờ có những người bạn chân thành? Ở trường cấp ba, mình đã cố gắng thay đổi bản thân, nhưng những người sẽ thành thật với mình về mọi thứ vẫn thực sự khó tìm. Mọi người chỉ tiếp cận mình vì mình xinh đẹp và khiến họ cũng trông đẹp hơn. Không ai thực sự muốn trở thành bạn thật của mình."

Khi tôi nghe điều đó, lệ nóng tràn đầy trong mắt tôi. Tình huống này có lẽ khá khắc nghiệt đối với cô ấy.

"Lúc đó, mình nghĩ về lời nói của người đã từ chối mình trước đây – anh ấy nói với mình rằng chiếc bánh mình nhận được đã được nướng từ tận đáy lòng. Mình cảm thấy rất có lỗi, mình đàng cảm thấy biết ơn cậu hơn. Mình không nên tránh mặt cậu, mình thật sự rất xin lỗi."

Namwan nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi không biết phải nói gì, đặc biệt là khi cô ấy không biết người đã từ chối cô ấy bây giờ đang hẹn hò với tôi.

"Mình thậm chí không nghĩ mình sẽ có cơ hội gặp lại Cha nữa, nên mình muốn cảm ơn cậu rất nhiều. Mình xin lỗi vì trước đây mình đã không bày tỏ lòng biết ơn với cậu."

Namwan tiếp tục.

"Nếu mình có thể quay ngược thời gian, mình cũng muốn đối xử tốt hơn với cậu, nên nếu cậu sẵn lòng cho mình một cơ hội… chúng ta có thể bắt đầu lại không?"

Tôi nhìn cô ấy với một biểu cảm khó xử. Về cảm xúc tôi dành cho Namwan bây giờ, nó đã thay đổi. Nhưng Namwan chắc chắn đã trải qua khá nhiều. Khi tôi nghĩ về việc cô ấy đã từng giúp đỡ tôi, tôi cũng không thể nói những điều tồi tệ với cô ấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!