"Gặp trai đẹp thì nên chia sẻ, nhưng với người bạn trai đẹp trai duy nhất của mình, tôi sẽ chỉ giữ anh ấy cho riêng mình thôi."
– Trích từ lời của Baicha –
Tôi không dám nói cho P"Newt biết P"Chane đã trả lời lại như thế nào, nên tôi chỉ im lặng và không nói gì cả.
Tôi nhìn P"Newt học một lúc, anh hoàn toàn tập trung vào những cuốn sách. Mắt anh dán vào những dòng chữ đó và tay thì ghi chú. Đôi khi, anh mở laptop để tìm kiếm thêm tài liệu tham khảo hoặc hình ảnh. Anh giữ sự tập trung vào việc học mà không bị phân tâm.
Tôi hiểu tại sao anh lại thông minh đến vậy và cũng sợ rằng tôi sẽ cảm thấy buồn chán. Thật ra, tôi không hề buồn chán chút nào, chỉ cần nhìn anh như thế này cũng đủ khiến tôi hạnh phúc rồi.
Sau một lúc, tôi cũng lấy bài tập cắt giấy cho khóa thiết kế bao bì ra làm cùng.
Rồi, tôi nghe thấy điện thoại mình rung, tôi sợ sẽ làm phiền anh nên tôi khẽ nhẹ nhàng rời khỏi phòng, P"Newt chỉ liếc nhìn tôi với một nụ cười.
Mẹ tôi gọi.
"Alo, mẹ." Tôi đi vào nhà vệ sinh để không làm phiền bất cứ ai trong thư viện.
"Baicha, Chủ Nhật đến Thứ Hai này, dì Toi mời chúng ta đi Hua Hin [32] cùng nhau, con không có việc gì khác đúng không?"
[32] Hua Hin là một thị xã nghỉ mát ven biển nổi tiếng của Thái Lan, thuộc tỉnh Prachuap Khiri Khan, nằm cách thủ đô Bangkok khoảng 200 km về phía Nam. Nơi đây được mệnh danh là "thiên đường nghỉ dưỡng" vì có nhịp sống chậm rãi, yên bình hơn so với Pattaya hay Phuket, đồng thời là nơi nghỉ dưỡng truyền thống của Hoàng gia Thái Lan. (Tên Hua Hin trong tiếng Thái có nghĩa là "Đầu Đá", ý chỉ những tảng đá lớn nhô ra ở phía Bắc bãi biển).
"Con có việc rồi." Tôi gần như khóc. Không! P"Newt nói với tôi rằng chúng tôi sẽ đi hẹn hò cùng nhau vào cuối tuần, đó là lý do tại sao chúng tôi dành nhiều giờ trong thư viện bây giờ.
"Việc gì? Con lúc nào cũng dán mắt vào laptop mà."
Tôi cảm thấy hơi khó xử, nếu tôi nói với bà là tôi đi hẹn hò, bà chắc chắn sẽ tò mò vì tôi chưa từng hẹn hò với ai kể từ khi sinh ra – ngay cả mẹ tôi cũng nghĩ rằng tôi sẽ độc thân mãi mãi.
"Con đã hẹn với một người bạn," tôi nói. Tôi không thể nói là bạn trai, nhưng bạn thì được.
"Gì cơ? Con còn có bạn bè sao?"
Khônggg! Tại sao mẹ tôi lại đâm vào chỗ đau của tôi như thế này?
"Tất nhiên," tôi khẳng định. "Một bạn nam."
Bạn nam, lại còn là bạn trai haha.
"Gì cơ? Chỉ là một người bạn thôi, con có thể đi chơi với thằng bé sau, nhưng người bạn này của mẹ, con chưa gặp cô ấy đúng không? Cô ấy là bạn thân của mẹ từ hồi cấp hai. Rất hiếm khi cô ấy về Thái Lan nghỉ dài ngày, nên chúng ta đã lên kế hoạch đi du lịch Hua Hin cùng nhau."
Vâng, tôi biết dì Toi nhưng tôi chưa từng gặp dì ấy. Tôi nghe nói dì ấy làm việc ở Mỹ và thỉnh thoảng sẽ về Thái Lan.
Nhưng dì ấy là bạn của mẹ tôi, điều đó thì liên quan gì đến tôi?
"Con không muốn đi." Tôi gần như khóc.
"Đi cùng nhau đi. Con gái của dì Toi cũng sẽ đi. Con bé cũng sống ở Thái Lan với dì của nó. Con bé đang học kế toán ở một trường đại học khác nhưng cùng năm với con."
"Tại sao con cần phải biết cô ấy?" Tôi không hiểu. Tôi muốn đi hẹn hò với P"Newt, tôi không muốn đi đâu khác.
"À, thì con đã độc thân suốt bấy lâu rồi. Đây có thể là cơ hội để con có bạn gái đấy. Mẹ nghe nói con bé cũng đang độc thân, rất xinh đẹp, và còn là Star của khoa nữa đấy."
Tôi suýt sặc. Ban đầu, tôi định nói rằng tôi đã có bạn trai nhưng tôi đã kịp cắn môi.
Tôi chưa sẵn sàng nói với mẹ là tôi đang hẹn hò với một chàng trai.
"Con không muốn hẹn hò với ai bây giờ," tôi nói với bà một cách gián tiếp.
"Mẹ không ép buộc con phải hẹn hò với con bé ngay lập tức. Làm quen với nhau như bạn bè trước cũng là một ý kiến hay."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!