Chương 39: Đáp lại lời thả thính chân thành của anh ấy

"Nếu có bí mật, chúng ta nên tâm sự và giải bày tâm trạng, nhưng khi đang yêu, ta chỉ cần mở rộng lòng mình."

– Trích từ lời của Baicha –

"Đăng nhập, không đăng nhập, đăng nhập, không đăng nhập, đăng nhập, không đăng nhập, đăng nhập, không đăng nhập, đăng nhập, không đăng nhập…"

Vừa về đến nhà, tôi mở laptop và lẩm bẩm một mình như đang đọc một câu thần chú điên rồ.

Mật khẩu Facebook của P"Newt được viết trên tờ Post

-it (giấy ghi chú) màu vàng là món quà thứ tư tôi nhận được từ anh ấy.

Món quà đầu tiên là cây bút – mặc dù nói đúng ra là anh ấy chỉ nhặt giúp tôi.

Món thứ hai là cặp kính áp tròng mà tôi đã bắt đầu sử dụng thường xuyên hơn.

Món thứ ba là thẻ khóa ký túc xá của anh. Tôi cất kĩ nó an toàn trong ví, nhỡ có ngày tôi đột nhiên cảm thấy khao khát, tôi có thể lẻn vào phòng anh và… Khoan! Sao tôi lại là một tên b**n th** thế này?

Và món thứ tư…

Tôi cứ nhìn chằm chằm vào tờ Post

-it, lặp đi lặp lại, cho đến khi tôi thuộc lòng những gì được viết trên đó.

Những gì anh trao cho tôi không chỉ là một mẩu giấy, mà là thứ quý giá hơn nhiều. Đó là "lòng tin" và sự "minh bạch" của anh đối với tôi.

Thật ra, tôi không nên đăng nhập dù P"Newt đã nói anh ấy không bận tâm nếu tôi làm vậy. Điều đó có vẻ như tôi không tin tưởng anh, nhưng tôi cũng không thể kiềm chế sự tò mò của mình.

"Ahhh! Tôi phải làm gì đây?" Tôi vò đầu bứt tóc trong đau khổ.

Một mặt, tôi cảm thấy lo lắng và tội lỗi, nhưng mặt khác, tôi lại cảm thấy vô cùng tò mò. Tất nhiên, khi chúng ta bị ám ảnh bởi một ai đó, chúng ta sẽ bị cám dỗ muốn tìm hiểu mọi thứ về người đó.

Tôi không thể chịu nổi mớ suy nghĩ lộn xộn của mình nữa. Tôi có thể thảo luận điều này với bản thân của tương lai, nhưng kể từ khi hẹn hò với P"Newt, tôi không nói chuyện với anh ta nữa vì sợ anh ta sẽ trêu chọc tôi vì không tin tưởng P"Newt.

"Mẹ kiếp! Mặc kệ! Cứ đăng nhập trước đi, rồi tôi sẽ xin lỗi anh ấy sau!"

Cuối cùng, sự tò mò của tôi đã chiến thắng nỗi lo lắng.

Tôi cắn môi và mở Facebook, sau đó gõ tên người dùng và mật khẩu của P"Newt.

Tay tôi run rẩy khi di chuyển con trỏ để nhấp vào nút "Đăng nhập".

Tôi nhấp rồi!

Tôi nhắm chặt mắt, tim đập thình thịch. Tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh.

Facebook của anh sẽ trông như thế nào nhỉ?

"Cái quái gì thế này?" Khi tôi mở mắt ra, điều đầu tiên tôi thấy khiến tôi kêu lên.

Hơn một trăm thông báo và hơn 999+ lời mời kết bạn.

Tôi tự hỏi làm thế nào P"Newt quản lý Facebook của mình mỗi ngày. Chỉ riêng thông báo, tôi đoán anh sẽ mất hơn một giờ mỗi ngày chỉ để kiểm tra xem ai đã thêm bạn, chào hỏi, thích và bình luận bài đăng của anh.

Tôi nuốt nước bọt, nhìn vào trang cá nhân Facebook một cách khó tin.

Kritanai Newt Akarawaranon

Thật không thể tin được khi tôi lại đăng nhập vào Facebook của P"Newt – cùng một tài khoản mà tôi chỉ có thể bí mật theo dõi suốt năm năm, Facebook với gần một nửa trăm nghìn người theo dõi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!