Chương 34: Hai anh em rể (còn Baicha thì sao?)

"Nếu P"Pho là anh rể của P"Newt, và P"Newt cũng là em rể của P"Pho, vậy thì, BaiCha là vợ của P"Newt ~ (Arhhh~)"

– Trích từ lời của BaiCha –

"Món gỏi đu đủ siêu cay đã xong."

Nhân viên phục vụ mang món ăn ra, và tôi tròn mắt kinh ngạc.

"Trời ơi! Đáng lẽ phải gọi là "gỏi ớt" chứ không phải gỏi đu đủ. Đáng sợ quá!"

"Của mày đây." P"Pho nhăn mặt đẩy dĩa đồ ăn về phía P"Newt.

P"Newt nhướng mày nhìn món ăn ngập tràn ớt đỏ và màu đen của mắm cá.

Tôi không dám tưởng tượng hương vị của nó sẽ kinh khủng thế nào. Tệ hơn là, làm sao món này có thể ăn ngon được cơ chứ?!

Thật lãng phí tiền bạc, đồ ngốc P"Pho. Tự tay tôi làm còn ngon hơn.

"Nếu mày không ăn, có nghĩa là mày không yêu em trai tao." P"Pho thách thức P"Newt.

"Anh thật khốn nạn! Ai"Pho!" Tôi điên tiết. "P"Newt có yêu em hay không, thì cũng không liên quan gì đến cái món gỏi ớt chết tiệt của anh cả."

"Ờ, thì nếu nó yêu mày, nó phải sẵn sàng làm mọi thứ vì mày, đúng không?" P"Pho nhún vai với tôi rồi quay sang P"Newt.

"Sao? Mày sẽ ăn, hay mày không dám ăn đây?" P"Pho hỏi P"Newt.

Thế nhưng, P"Newt chỉ bình thản nở một nụ cười, cầm lấy thìa và nĩa, kéo dĩa đồ ăn về phía mình và bắt đầu dùng.

Khiến cả tôi và P"Pho sửng sốt.

"Khoan đã… P"Newt." Tôi kêu lên. Tôi biết dù anh học y, nhưng nếu bệnh viêm dạ dày của P"Newt tái phát vì món này, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho P"Pho.

"Này…" Ngay cả P"Pho cũng không ngờ P"Newt lại ăn thật.

"Nếu…tôi ăn hết… món này…" P"Newt lên tiếng, khuôn mặt điển trai của anh đẫm mồ hôi. Chỉ vài muỗng cay xé lưỡi cũng đủ khiến anh phải biểu lộ sắc thái như vậy.

"Liệu tôi sẽ được cậu chấp nhận làm em rể chứ?"

Khoan… em… rể?

Ôi không ~ Tôi lập tức đỏ mặt đến mức như muốn bốc cháy.

Nói vậy… P"Newt có ý định làm… chồng của em sao ~

"Đừng có khoe khoang. Ăn hết đi rồi chúng ta còn tính." P"Pho nghiến răng.

"Đồ anh trai khốn nạn!" Tôi quát vào mặt anh ấy.

Nhìn kìa, anh ấy hành hạ P"Newt đến mức này mà vẫn chưa có ý định dừng lại.

Tôi muốn nổ tung cái bàn ngay bây giờ.

"Ai"Tho, sao anh cứ phải làm khó P"Newt nhiều thế? Anh ấy đã làm gì sai đến mức phải chịu đựng chuyện này?" Tôi không thể chịu nổi.

"Nó sai khi muốn hẹn hò với mày." P"Pho vừa nói vừa uống nước long nhãn.

"Cái gì? Anh được hẹn hò, sao em không được?" Tôi vô cùng bức xúc với anh ấy.

"Không, ý tao là mày không được hẹn hò với con trai."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!