Chương 32: “Ban ngày thì phải có ban đêm, có chỗ cao thì cũng phải có chỗ thấp. Vậy thì Cha làm người yêu của P’Newt chắc cũn

"Lọ Lem có mẹ kế độc ác, Bạch Tuyết có mụ phù thủy ghen ghét, còn Baicha thì có một ông anh trai như cái gai trong mắt!"

– Trích từ lời của Baicha –

Tôi yêu anh trai mình đấy, nhưng cũng ghét anh ấy lắm.

P"Pho chỉ lớn hơn tôi một tuổi, nên từ nhỏ chúng tôi rất thân thiết. Đôi khi còn giống bạn chơi hơn là anh em ruột. Nhưng vì anh ấy khác tôi nhiều thứ: đẹp trai hơn, cao hơn, học giỏi hơn, bạn bè nhiều hơn, lại còn lớn tuổi hơn… nên hay lấy đó làm cớ để chiếm lợi thế.

Khi mẹ mua đồ chơi, anh sẽ giành chọn trước rồi nói: "Tao lớn hơn, có quyền chọn trước."

Khi mẹ mua bánh kẹo, anh sẽ giành của tôi rồi bảo: "Tao to hơn, phải ăn nhiều hơn."

Khi mẹ mua đồ dùng học tập, anh cũng lấy trước và nói: "Học lớp cao hơn, phải dùng nhiều hơn."

Lúc đầu, tôi ngu ngơ cứ nhường anh. Nhưng dần dần, tôi bắt đầu khóc lóc, thắc mắc tại sao P"Pho lại phải giành hết đồ chơi, đồ ăn và dụng cụ học tập của tôi. Cuối cùng, ba mẹ giải quyết bằng cách mua hai phần giống hệt nhau, chia đều cho cả hai. Dù sau lưng, anh vẫn đôi khi tìm cách lợi dụng tôi.

Ít ra thì, dù anh hơn tôi mọi mặt, dù ba mẹ xem anh như niềm hy vọng của gia đình hơn thằng con ngốc nghếch như tôi, nhưng vì anh chưa bao giờ coi thường tôi, cũng chưa bao giờ đe dọa tôi, nên tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc khi sống trong gia đình, không nghĩ đó là nỗi mặc cảm gì to tát.

Thứ thực sự là nỗi mặc cảm của tôi chính là cuộc sống ở trường. Hồi mẫu giáo thì không sao, nhưng lên tiểu học, vì tôi ngu ngốc, chậm chạp, lù đù, thấp bé, mặt mũi ngốc nghếch… nên bạn bè hay trêu chọc, bắt nạt, và không ai chịu chơi với tôi, chẳng vì lý do gì cả. Điều đó khiến tôi luôn bị cô lập: ngồi một mình, ăn một mình, học xong thì về nhà, chẳng ai chơi cùng. Thỉnh thoảng tôi rất khao khát có bạn, nhưng mỗi lần tôi cố gắng bắt chuyện với ai thì người ta lại né tránh tôi.

Tôi vẫn nhớ rõ hồi học lớp 4, có một nhóm con trai đến bắt chuyện với tôi. Trong nhóm đó có một đứa là con trai hiệu trưởng – ai trong trường cũng biết nó.

"Cha, mày có muốn làm bạn với bọn tao không?" Đứa đó hỏi tôi.

Vì từ trước đến giờ chưa từng có ai muốn nói chuyện hay rủ tôi chơi, nên với tôi, câu nói đó giống như một tia hy vọng.

"Muốn!" Tôi vui vẻ trả lời ngay.

"Vậy từ nay, mày phải làm tất cả những gì bọn tao sai, được không?" Nó đưa ra điều kiện.

"Được." Tôi đồng ý mà không nghĩ gì thêm.

Tôi chỉ nghĩ rằng từ nay mình sẽ không còn phải học một mình, ăn một mình, cuối cùng cũng sắp có bạn để chơi cùng rồi. Dù có hơi lạ lạ, vì chẳng ai trong bọn nó buồn nói chuyện hay nhìn mặt tôi, chỉ biết sai khiến tôi hết việc này đến việc khác.

"Cha, đi lấy nước cho bọn tao." Đôi khi tôi phải xách gần chục bình nước đi đổ đầy cho cả nhóm.

"Cha, đi mua đồ ăn vặt cho bọn tao." Có lúc tôi còn phải bỏ tiền túi mua đồ ăn cho tất cả.

"Cha, làm bài tập cho bọn tao nữa." Có khi tôi thức cả đêm để chép bài tập cho từng đứa.

Dù rất mệt, nhưng vì trước nay chưa từng có bạn, tôi nghĩ rằng làm như vậy là cách để được chấp nhận. Dù phải tốn công, tốn thời gian, cũng không sao. Tôi thật sự rất muốn có bạn mà.

Thế nhưng, sự việc dần trở nên bất thường hơn…

"Chúng ta chơi trốn tìm đi."

Đám đó rủ tôi. Tôi đồng ý ngay trong niềm vui sướng – cuối cùng cũng được chơi với bạn ở trường rồi!

"Cha làm người đi tìm nhé. Nhắm mắt đếm từ một đến một trăm, bọn tao sẽ đi trốn."

Tôi gật đầu chấp nhận luật chơi, rồi háo hức làm theo. Thật vui biết bao khi sắp được chơi trốn tìm cùng bạn bè. Tôi vừa đếm, vừa mong ngóng đến lúc được đi tìm từng đứa…

Tôi chạy khắp mọi ngóc ngách – sân chơi, nhà vệ sinh, phòng học – nhưng tìm mãi vẫn không thấy ai. Tụi nó trốn ở đâu mà giỏi thế nhỉ? Sao tìm mãi không ra?

Tôi tìm đến kiệt sức nhưng vẫn không bỏ cuộc. Tôi muốn cho mọi người thấy mình thật sự muốn làm bạn với họ, nên cứ tìm mãi, không biết đã bao lâu. Đến khi nhận ra thì trời đã xế chiều, gần tối mất rồi.

"Làm gì mà chưa về nhà?" Đột nhiên P"Pho bước tới, mặt đầy vẻ khó chịu.

Hồi tiểu học, tôi và P"Pho học cùng một trường nhỏ gần nhà, đi bộ vài phút là tới. Bình thường giờ này anh ấy phải về nhà rồi. Có lẽ anh ngạc nhiên vì tôi vẫn còn ở lại trường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!