Chương 31: Tỏ tình xin làm người yêu

"Ban ngày thì phải có ban đêm, có chỗ cao thì cũng phải có chỗ thấp. Vậy thì Cha làm người yêu của P"Newt chắc cũng được chứ nhỉ?"

– Trích từ lòi của Baicha –

"Cha, đêm qua cậu không ngủ à?" Giọng Ai"Ton thì thầm hỏi tôi trong giờ giảng bài, khi nó thấy tôi cứ gật gà gật gù chẳng còn tâm trí học.

Tôi giật mình tỉnh khi nghe tiếng nó.

"Không ngủ hai đêm rồi." Tôi trả lời.

Càng nghĩ thì tôi càng chẳng thể tập trung học. Tôi ôm đầu căng thẳng. Trong đầu tôi bây giờ toàn là P"Newt, P"Newt, và P"Newt.

Bình thường thì tôi chỉ thầm thích P"Newt, muốn ngắm anh, muốn nhìn anh, muốn mơ mộng về anh. Nhưng ít nhất thì cũng không đến mức điên cuồng thế này.

Chưa bao giờ đến mức nhắm mắt lại là thấy mặt anh, chỉ cần lắng nghe cũng tưởng như nghe thấy tiếng anh thì thầm. Nghĩ lại chuyện hôm qua thôi, tim tôi đã đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.

Nhưng hễ vừa nghĩ đến việc mình sẽ phải nói gì với P"Newt thì tôi lại căng thẳng đến mức chỉ muốn cắn lưỡi mình cho xong.

Cả đêm đến tận sáng, tôi cứ ngồi soạn kịch bản: tôi muốn nói gì với P"Newt, muốn xin lỗi anh thế nào, và tôi sẽ dùng lời lẽ gì để thổ lộ rằng mình thích anh. Nhưng viết đi viết lại chẳng cái nào dùng được, cuối cùng lại vò nát vứt đi không biết bao nhiêu tờ.

"Oái…" Tôi gục đầu xuống bàn, ôm lấy trái tim mình. Chết tiệt, tôi đúng là đồ vô dụng.

"Cha, cậu không khỏe à? Muốn đi phòng y tế không, mình dẫn đi." Vừa nghe Ton nhắc đến phòng y tế, trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh P"Newt. P"Newt đang ngồi chờ khám cho tôi, với nụ cười ấm áp mê hoặc.

"Khôngggg!" Tôi đập đầu xuống bàn.

"Cha, cậu sao thế?" Ai"Ton hốt hoảng nhìn tôi, lo lắng hỏi.

"Không có gì." Tôi trả lời, cố gắng kiềm chế bản thân.

Nếu cứ thế này nữa, chắc tôi chẳng học hành được gì mất.

"Cha, đi ăn cơm đi."

Hết tiết học, Ai"Ton rủ tôi đi ăn trưa. Tôi chỉ gật đầu cái rụp. Bình thường tôi là người rủ nó, nhưng hôm nay tôi mơ hồ quá, thành ra nó phải lôi tôi đi.

Căn tin khoa Dinh dưỡng trưa nào cũng đông nghẹt người. Dù sinh viên khoa tôi không nhiều, nhưng vì gần mấy khoa lớn như Khoa học Tự nhiên với Kinh tế, nên căn tin lúc nào cũng đầy.

Có khi sinh viên từ khoa khác cũng kéo sang ăn, dù ở đây chỉ có vài quán, món ăn cũng không ngon lắm.

"Ăn cơm canh đi, mấy quán khác đông hết rồi." Ton nói.

Tôi cũng gật đầu đại.

Nó gọi cơm với cà ri xanh và thịt heo chiên. Tôi cũng gọi giống nó vì chẳng nghĩ ra gì. Mua thêm mỗi đứa một chai nước suối, rồi chúng tôi tìm được cái bàn trống hai chỗ, dù phải ngồi chung với người khác.

"Không ăn à, Cha?" Ai"Ton hỏi khi thấy tôi ngồi thẫn thờ. Tôi mới bừng tỉnh, liền cầm thìa xúc cơm ăn cho có lệ.

À đúng rồi, bây giờ là buổi trưa…

Không biết P"Newt đang làm gì nhỉ?

Nghĩ thế, tôi liền rút điện thoại ra. Tôi mở chat Facebook với P"Newt, tim đập đến mức nhói lên. Tôi muốn nhắn thế nào đây… Rằng tôi muốn gặp anh? Rằng tôi cũng thích anh? Tôi cố sắp xếp từ ngữ trong đầu.

"P"Newt, em muốn nói chuyện với anh…" → nghe gượng ép quá.

"P"Newt, anh có rảnh không…" → bác sĩ thì sao mà rảnh được chứ.

"P"Newt, em thích anh…" → ôi, chuyện này phải nói trực tiếp mới đúng chứ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!