"Mặc dù tôi không thể bay, nhưng tôi có một cái thang để trèo lên và chạm tới P"Newt"
– Trích từ lời của Baicha –
Khởi đầu cho mối tình đơn phương của tôi có chút kỳ lạ.
Trước khi tôi yêu P"Newt, tôi từng thích một cô gái – cô ấy là bạn cùng lớp với tôi hồi lớp 9.
Những năm tháng đi học của tôi chẳng có gì đáng nhớ. Tôi không đẹp trai, người thì thấp, đeo kính cận dày cui, tóc thì để kiểu "úp tô". Lúc nào cũng bị mấy bạn nam trêu chọc, bắt nạt. Họ gọi tôi là "thằng ngố" hay "thằng thảm hại", khiến một số bạn nữ cũng tránh xa tôi như thể sợ bị lây cái "bệnh ngố".
Mỗi buổi sáng khi cả trường tập trung chào cờ, bạn cùng lớp tôi ai cũng giữ khoảng cách, chẳng ai muốn đứng cạnh tôi. Trong lớp cũng vậy, chỗ ngồi bên cạnh tôi luôn trống.
Tôi cố gắng học hành chăm chỉ, nhưng thành tích vẫn không khá lên. Tôi từng mơ được vào lớp chọn – nơi tập trung toàn học sinh giỏi – tôi nghĩ với vẻ ngoài như mình thì hợp làm "mọt sách", nhưng kết quả học kém nên vẫn bị kẹt ở lớp thường.
Ngoài gia đình luôn ủng hộ, tôi gần như không có bạn bè ở trường. Đừng nói tới bạn gái, tôi còn không dám thích ai, vì ai cũng có vẻ ghét tôi cả.
Nhưng Namwan thì khác. Cô ấy là bạn cùng lớp, tóc ngắn ngang cằm rất dễ thương. Dù không học giỏi, nhưng cô ấy tốt bụng, thân thiện và được mọi người yêu quý.
Kể cả tôi.
"Đừng bắt nạt Cha nữa." Namwan luôn đứng ra bênh vực tôi.
"Cậu ổn chứ? Đừng lo, mình ngồi cạnh cậu nhé."
Dù mọi người tránh xa tôi, Namwan vẫn ở bên cạnh. Cô ấy sẵn sàng ngồi cạnh tôi và còn cố thuyết phục bạn bè nói chuyện với tôi.
"Thấy chưa, Cha đâu có bệnh gì. Nếu có, mình chắc bị lây lâu rồi."
Dù tôi chẳng có bạn thân nào, nhưng nhờ có Namwan, những năm cấp hai của tôi trở nên dễ thở hơn.
Và thế là tôi bắt đầu thích Namwan. Tôi cảm động bởi sự tốt bụng của cô ấy. Cô ấy giống như một thiên thần vậy. Dù tôi biết cô ấy quá tuyệt vời so với mình, nhưng tôi vẫn không ngăn được bản thân trân trọng những gì cô ấy đã làm cho tôi. Tôi cảm thấy mình cần phải làm gì đó để cảm ơn.
Rồi tôi nghĩ đến Lễ Valentine – ngày của tình yêu. Ngày mà các cặp đôi hẹn hò, còn người độc thân thì tặng hoa hay socola cho người mình thích. Những bạn nổi tiếng thường nhận được cả đống quà, còn tôi thì chỉ biết ngồi nhìn với ánh mắt ganh tị.
Tôi chưa từng nghĩ sẽ nhận được quà của ai, và đương nhiên cũng chẳng ai muốn nhận quà từ tôi.
Nhưng năm đó, tôi muốn tặng Namwan một món quà. Tôi không biết nên tặng gì cho đặc biệt. Cuối cùng, tôi quyết định tự tay làm – vì nấu nướng là thứ duy nhất tôi làm được.
Dì tôi có tiệm bánh gần trường, nên sau giờ học tôi đến đó luyện tập nướng bánh suốt một tháng. Tôi dự định sẽ làm một chiếc bánh Valentine dành riêng cho Namwan.
"Cha này, cô gái may mắn nào mà khiến con bỏ công sức nhiều thế hả?" dì tôi trêu, làm tôi đỏ mặt.
"Dì à, đừng chọc con nữa mà…"
Không chỉ tốn thời gian và công sức, tôi còn dùng toàn bộ tiền tiết kiệm để mua nguyên liệu ngon nhất. Sáng sớm hôm Valentine, tôi dậy từ 4 giờ, đến tiệm bánh của dì để nướng bánh. Dì chỉ tôi từng bước và chia sẻ nhiều mẹo hay. Cuối cùng, tôi cũng làm xong một chiếc bánh kem socola mềm mịn, trang trí bằng đường trắng lấp lánh và những bông hồng đường thật xinh xắn.
Đẹp đến mức tôi chắc rằng ngoài tiệm không ai bán được chiếc nào giống vậy.
"Sao con không viết gì lên bánh nhỉ?" dì tôi gợi ý.
"V…viết gì cơ ạ?"
"Thì như là "mình thích cậu – từ Baicha" chẳng hạn." dì cười to.
"Không… không thể nào! Ngại chết đi được!"
Làm sao tôi có thể làm chuyện đó được chứ?
"Haha, đừng lo. Dì tin rằng cô gái đó sẽ rất vui khi nhận được chiếc bánh này. Nó không chỉ ngon và đẹp, mà cháu còn đặt cả tấm lòng của mình vào lúc làm bánh. Ai ăn cũng sẽ cảm nhận được điều đó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!