"Chúng ta luôn cư xử như những kẻ say vô thức khi đang yêu, nên P"Newt à, xin đừng bận tâm đến những lời tán tỉnh vô thức của em."
– Trích từ lời của Baicha –
Suy nghĩ đầu tiên của tôi khi tỉnh dậy là… Tôi vừa mơ một giấc mơ ngọt ngào lắm.
Ngủ ngon chưa từng thấy, mà chăn gối thì êm ái, dễ chịu lạ kỳ.
Tôi lăn qua lăn lại, đưa tay sờ xung quanh. Chăn với gối mềm mịn, thơm phức.
Mùi hương đó quen lắm, khiến tôi thấy dễ chịu và có chút "ghiền" nữa.
Vẫn còn hơi ngái ngủ, tôi dụi mắt vài cái rồi với tay tìm kính ở đầu giường. Vừa đeo vào, thế giới như rõ ràng hẳn ra.
"Hả? Đây là đâu vậy?"
Tôi bối rối cực kỳ.
Rõ ràng đây không phải phòng ngủ của tôi, cũng không giống nhà của bất kỳ đứa em họ nào tôi từng tới. Tôi không hề biết đây là chỗ nào.
Phòng thì sạch sẽ, gọn gàng – gọn hơn cái phòng nhỏ bừa bộn của tôi nhiều.
Tôi cố gắng nhớ lại xem sao mình lại ở đây. Nhưng càng nghĩ lại càng không nhớ nổi gì hết.
Tôi bước xuống giường, bắt đầu nhìn quanh phòng.
Trên bàn học chỉ có một cái đèn bàn, một chiếc laptop đen mỏng với cục sạc, và một hộp bút bên trong có đủ thứ: bút bi, giấy nhớ, bút dạ quang.
Tôi nhìn xa hơn thì thấy kệ sách. Trên đó là một hàng dài sách giáo khoa dày cộm – phần lớn là tiếng Anh: Medical Science, Atlas of Human Anatomy, diFiore"s Atlas of Histology, Neuroscience, Pathology, Physiology, Internal Medicine…
Tôi gõ nhẹ vào đầu mình.
Tôi còn chưa hiểu đây là đâu, giờ lại phải ngồi suy nghĩ coi mấy quyển này là cái gì nữa?
Tôi tiếp tục tìm hiểu. Mở tủ quần áo ra, tôi ngạc nhiên vì nó gọn kinh khủng. Quần áo được treo ngay ngắn, chia theo loại và màu sắc. Tôi liếc sơ qua mớ đồ thường – chủ yếu là áo sơ mi nam, sơ mi dài tay và quần chất liệu tốt. Rồi tôi thấy mấy bộ đồng phục đại học.
"Hở?" Tôi thốt lên khi thấy một chiếc áo blouse có logo trường mình.
"Gì vậy trời?" Tôi cúi sát lại nhìn. Có một cái tên được thêu trên áo.
Kritanai Akarawaranont
Hmm… Tên này quen lắm… Rất quen…
Là cái tên đã in sâu trong đầu tôi suốt một thời gian dài.
Tôi biết rõ người đó là ai.
Khoan đã… CÁI GÌ?!!!!
Tại sao áo của P"Newt lại ở đây?
Không không, gì đó sai sai… Đừng nói với tôi là…
Tôi nhìn kỹ lại một vòng – từ quần áo tới kệ sách y khoa.
CÁI GÌ? SAO LẠI NHƯ VẬY? TẠI SAO?
Và đúng lúc đó, ký ức ngày hôm qua bất chợt ùa về như một đoạn phim tua ngược.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!