"Nếu lời nói không đủ, em sẽ dùng sự gần gũi để nói thay tiếng lòng mình."
– Trích từ lời của Baicha –
Mỗi người có một kiểu phản ứng khác nhau với rượu.
Có người cười khúc khích, có người ngủ gục, có người trở nên điên loạn, buồn bã…
Còn tôi thì… tôi lại thấy người nóng bừng lên…
Ngay khoảnh khắc môi tôi chạm vào môi P"Newt, như có một luồng điện chạy dọc khắp cơ thể, theo sau đó là hương vị dịu dàng và mùi thơm nhè nhẹ từ anh, khiến tôi như tan chảy.
"Trời ơi, sao lại ngon đến thế? Mình chưa từng nếm thứ gì tuyệt vời đến vậy…"
Đầu óc tôi cứ trôi theo những dòng suy nghĩ không kiểm soát được.
P"Newt không ngọt kiểu gắt như đường, mà là kiểu ngọt mềm mại, dịu nhẹ, đủ để gây nghiện.
Một sự kết hợp hoàn hảo của mọi hương vị ngọt mà tôi yêu thích — còn ngon hơn cả vị thơm ngọt của bỏng ngô caramel, hơn cả cái ngọt sảng khoái của nước ngọt, hơn cả sự mềm mại của socola, hay vị ngọt nhẹ nhàng của bánh kem tươi.
Ban đầu, tôi chỉ định "nếm thử" một chút đôi môi của anh thôi…
Nhưng sự kết hợp giữa rượu và hương vị từ P"Newt khiến tôi chẳng thể dừng lại.
Tôi muốn nhiều hơn thế — muốn tất cả con người anh.
Tôi để bản năng dẫn đường.
Tay tôi siết chặt lấy cổ P"Newt, môi tôi tìm đến anh một cách tham lam.
Tôi khát khao — chỉ thế này là không đủ.
Tôi dùng cả môi, cả lưỡi, tìm kiếm sự ngọt ngào và hơi ấm đang khiến toàn thân tôi rạo rực.
Tôi chưa từng hôn ai — đây là nụ hôn đầu của tôi.
Tôi chẳng biết phải hôn thế nào, chỉ có thể để bản năng hoang dại tự do dẫn lối.
Tim tôi đập thình thịch, nhiệt nóng lan khắp cơ thể, đánh thức những cảm giác lạ lẫm chưa từng biết đến.
Mắt tôi nhắm lại một cách tự nhiên, như đang thưởng thức một bản nhạc cổ điển dịu dàng.
Tôi cảm nhận được P"Newt vẫn đang đứng im.
Và tôi đã ngây thơ nghĩ rằng… có lẽ anh cũng cảm nhận giống tôi — ý nghĩ đó khiến nụ hôn càng trở nên mê hoặc hơn.
Thế nhưng, tận sâu trong lòng vẫn có một nỗi lo lắng len lỏi — vì tôi đã hôn anh mà chưa có sự đồng ý.
Sẽ thật đáng tiếc nếu bản nhạc ngọt ngào này phải kết thúc giữa chừng.
Nhưng P"Newt không đẩy tôi ra, anh vẫn đứng đó, để mặc tôi đắm chìm trong hương vị của anh.
Nhận ra rằng anh không ngăn tôi lại, trái tim tôi càng đập mãnh liệt hơn, hơi thở dồn dập hơn. Tôi siết anh chặt hơn nữa, như thể xóa đi khoảng cách nhỏ bé còn lại giữa cả hai. Chỉ nếm môi thôi là không đủ. Tôi khát khao nhiều hơn thế nữa.
Tôi muốn chạm vào anh, muốn cảm nhận anh, muốn nhìn thấy — liệu anh có cảm thấy giống tôi không?
Tôi sợ nếu điều đó không thật, nhưng trái tim vẫn tha thiết muốn biết.
Tôi chậm rãi mở mắt ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!