"Dù là tình cảm, hành động hay hài hước, thì cũng không quan trọng bằng bộ phim mà chúng ta cùng xem."
– Trích từ lời của Baicha –
Tôi chẳng thể nào tập trung nổi trong tiết học buổi chiều, vì P"Newt đã rủ tôi đi xem phim sau giờ học.
Tôi cảm thấy… như thể chúng tôi sắp đi hẹn hò vậy!
Tôi chưa từng dám tưởng tượng chuyện này lại xảy ra với P"Newt – người mà trước giờ tôi chỉ dám ngước nhìn từ xa như một ngôi sao trên trời. Ấy vậy mà, sắp tới đây, chúng tôi sẽ cùng ngồi cạnh nhau trong rạp chiếu phim.
Chỉ hai người thôi! Giống như một giấc mơ vậy.
"Cha, cậu ổn chứ?" Tôi giật mình trở lại thực tại khi Ton, thằng bạn ngồi bên cạnh, gọi.
"À, tao không sao. Đừng lo." Tôi đáp rồi cố gắng tập trung vào bài giảng. Nhưng cố mấy cũng không được, đầu óc tôi cứ lơ lửng. Thế là tôi lôi điện thoại ra nghịch.
Tôi vào fanpage QU Cute Boy để xem tin nhắn. Có rất nhiều fan gửi ảnh các nam thần ở trường đại học. Một trong số đó là ảnh của P"Newt lúc đang đứng trên sân khấu. Anh cười rạng rỡ.
Tôi quyết định đăng tấm ảnh ấy lên trang kèm theo một dòng caption mơ mộng:
"Nụ cười ngọt ngào tan chảy, bộ vest lại quá bảnh bao.
Em sẽ mặc váy cưới và chờ anh đến rước…"
Khoan đã! Tôi không thể đăng caption kiểu này nữa!
Xoá… xoá… xoá…!
P"Newt đã biết tôi là admin của page này rồi. Thôi thì tôi sẽ nói đại là có nhiều admin chứ không phải mỗi mình tôi.
Nhưng caption này mà để lộ thì chắc tôi độn thổ mất.
Cuối cùng tôi chỉ giữ lại dòng đơn giản:
Newt – Khoa Y – Năm 2
#BácSĩĐẹpTraiLàPhảiChiaSẻ
Vừa đăng xong là có hàng loạt like và comment như mọi lần. Thật ra, caption tôi viết có hay mấy thì fan của page cũng chỉ quan tâm đến ảnh là chính.
Nhưng mà…
Lại là P"Pae nữa!
Chưa đầy vài giây sau, P"Pae đã share bài viết của trang. Tôi tự hỏi không biết anh ấy có học hành gì không, lúc nào cũng thấy online.
Pachara Pae Angsana đã chia sẻ bài đăng từ QU Cute Boy
@Kritanai Newt Akarawaranon
Ê! Mày chọc gì admin à? Sao hôm nay không thấy caption sướt mướt nữa vậy? l*l.
Trời ơi không! Sao P"Pae lại làm vậy? Tôi thấy tội lỗi khủng khiếp.
Tan học, Ton đi làm thêm. Tôi thì rảo bước rời khỏi toà nhà khoa kế toán.
Điện thoại tôi reo lên. Tôi đã đổi nhạc chuông sang mặc định thay vì bài anime trước đó vì xấu hổ khi nó vang lên trước mặt P"Newt.
"Aaaa!" Tôi la khẽ khi thấy người gọi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!