Chương 17: Chàng gia sư tán tỉnh lại

"Bị cảm lạnh vì mưa,

Bị sốt xuất huyết vì muỗi,

Nhưng bị sốt vì tình yêu? Tất cả đều là do một bác sĩ đẹp trai."

– Trích từ lời của Baicha –

"N"Cha, sao mặt em đỏ thế?" Giọng P"Newt kéo tôi về thực tại và làm mặt tôi còn đỏ hơn nữa.

Khi nào P"Newt đến đây vậy?

Anh còn nhìn mặt tôi đầy quan tâm.

"Em bị ốm à?" P"Newt không chỉ hỏi mà còn đưa tay lên chạm trán tôi.

Cái đó thì…

Đẩy hết tất cả nút bấm ngượng ngùng trong tôi!

"Không, em ổn mà." Tôi né ra một chút, nhặt chiếc điện thoại vừa rớt xuống.

"Ch…chúng ta đi được chưa?" Tôi đứng lên, giọng run run.

P"Newt nhướn mày nhưng vẫn gật đầu.

"Đi thôi."

Tôi lại ngồi trên xe P"Newt, nhưng lần này thì mặt tôi đỏ ửng không kiểm soát nổi. Tôi không nói được gì, chỉ ngồi yên, ôm túi và cúi đầu.

Sao tôi lại như thế nhỉ? Bình thường tôi nói chuyện rất tự tin, còn hay tán tỉnh nữa, nhưng lúc này cứ lúng túng không biết phải làm sao.

Tôi lắc đầu, tự trấn tĩnh mình. Mình không nên như vậy. Tôi nghĩ xem nên cư xử sao cho đúng lúc này.

"P"Newt ạ, mình đang đi đâu vậy?"

P"Newt lái xe, liếc nhìn tôi.

"Tối nay em muốn ăn gì?"

"Dạ, ăn gì cũng được."

Tôi không biết nên chọn món gì. Món nào cũng ngon khi đi với P"Newt, mà P"Newt mới là món ngon nhất cơ hehe.

"Hmmm…" P"Newt dừng một chút rồi hỏi thẳng luôn: "Em thích ăn đồ Thái không?"

"Thích ạ" tôi vừa nói vừa vuốt nhẹ sau gáy.

"Hôm nay mình mới ăn rồi, có nên ăn lại không ta?"

"Đồ Tây?" P"Newt hỏi tiếp.

"Em được ạ." Tôi ngập ngừng trả lời.

Mỗi lần nghe đến đồ Tây là tôi lại nghĩ đến P"Pho.

"Anh ấy lúc nào cũng gửi hình mấy món Tây giữa đêm!"

"Đồ Trung Quốc?" P"Newt tiếp tục hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!