Chương 10: Tán tỉnh thông qua bạn của anh

"Muốn biết thói quen của anh, phải hỏi bạn anh, muốn biết trái tim anh, phải hẹn hò với anh."

– Trích từ lời của Baicha –

Sau khi về đến nhà, tôi đã nói hết mọi chuyện xảy ra với P"Newt hôm nay – kể cả mấy chuyện xấu hổ – cho "Tôi của tương lai".

Đến tối, "Tôi của tương lai" mới nhắn lại.

Tôi của tương lai: Giờ đã đến nước này rồi, sao cậu không tỏ tình luôn đi?

CH@rL!e: Không được đâu, tôi không làm được.

Tôi của tương lai: Không làm được? Nhưng cậu đã bảo anh ấy chăm sóc trái tim cậu rồi còn gì.

CH@rL!e: Tán tỉnh và tỏ tình là hai chuyện khác nhau. Tôi vẫn nhớ lúc P"Newt từ chối Namwan – nó thẳng thừng đến mức không thể quên nổi.

Tôi từng nghĩ chỉ cần được yêu thầm anh là đủ hạnh phúc rồi. Tôi chưa bao giờ dám tưởng tượng có ngày mình trở thành người quen, là học sinh của anh. Mọi chuyện diễn ra bất ngờ đến mức không ngờ nổi.

Nhưng nếu tôi tỏ tình và bị anh từ chối thì sao? Tất cả những gì tôi cố gắng đến giờ sẽ tan biến hết. Tôi còn chẳng chắc mình có thể chịu đựng được không. Yêu một người mà không được đáp lại… đau lòng lắm.

"Không được, tôi không thể!" Tôi ôm đầu.

Tôi chợt nhớ lại vài ký ức không mấy vui vẻ hồi cấp hai.

Lúc đó tôi vẫn chưa có bạn, nhưng đang tuổi mới lớn mà, việc thích một ai đó là chuyện rất bình thường. Chỉ là, tụi bạn cùng lớp lúc nào cũng tránh xa tôi. Tôi chẳng dám thích ai cho đến khi…

"Tôi thích cậu."

Tôi sững người, tim đập thình thịch khi một bạn nữ đến tỏ tình với tôi.

Đó là lần đầu tiên có người nói vậy với tôi, mà lại là chị học cấp ba nữa. Tôi không thể tin nổi.

Nhưng sau khi nói ra, chị ấy quay lưng chạy về phía nhóm bạn, bỏ mặc tôi bối rối.

Tối đó tôi nghĩ đủ thứ. Không biết nên làm gì mới đúng.

Tôi lên mạng tìm cách đối mặt khi có người tỏ tình với mình. Họ khuyên rằng, dù mình có thích người ta hay không thì cũng nên cho họ một câu trả lời rõ ràng, đừng để họ chờ đợi trong hy vọng hão huyền.

Thế là tôi quyết định tìm chị ấy. Tôi thấy chị đang nói chuyện với bạn bè, liền bước tới.

"Chào chị, chuyện hôm qua…"

Khi tôi cất tiếng chào, chị ấy cùng đám bạn nhìn tôi đầy khó hiểu.

"Em chưa biết nhiều về chị, nhưng tôi muốn tìm hiểu thêm."

Tôi chọn cách nói này vì tôi không muốn đánh giá ai khi chưa thực sự hiểu người đó.

Thế nhưng…

"Hả? Khoan. Đây là thằng nhóc hôm qua hả? Nói thật đấy à?" Một người bạn của chị nói.

"Đừng nói với tao là mày tưởng bạn tao thích mày thật đấy chứ?" Một người khác cười cợt.

"Gì… là sao?" Tôi chết lặng.

"Em à…" Chị ấy nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ.

"Chị không thích em. Chị có bạn trai rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!