Xin chào, tôi đến từ tương lai.
"Tôi chỉ là một cây trà được trồng trên mặt đất, mong muốn được chạm tới P"Newt trên bầu trời"
– Trích từ lời của Baicha –
Bạn đã từng yêu thầm một ai đó chưa? Và họ thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của bạn?
Tôi đã yêu thầm một đàn anh trong trường từ hồi trung học. Anh là chàng trai nổi tiếng nhất trong trường, thậm chí các cô gái của các trường khác cũng phải phát cuồng vì anh. Sự nổi tiếng ấy đã mang lại cho anh danh hiệu Moon [1] của trường đại học và được mệnh danh là "P"Newt [2] có hàng chục ngàn lượt thích và hàng ngàn lượt chia sẻ".
Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ nói chuyện với anh. Chưa từng một lần nào cả.
Anh rất đẹp trai đến mức người ta có thể chết mê chết mệt khi chỉ mới thấy mặt. Thiên thần phải đỏ mặt và ngay cả ác quỷ cũng phải đầu hàng. Chỉ cần nhìn vào bức ảnh của anh mà đã khiến cho trái tim tôi đập loạn xạ, chứ đừng nói đến việc gặp trực tiếp. Anh chỉ đơn giản là đi bộ trong trường cũng khiến các nữ sinh phải hú hét điên cuồng. Các nam sinh cũng không dễ dàng bỏ qua, vì họ cũng không thể rời mắt khỏi anh.
Còn tôi, người đã yêu thầm trong một khoảng thời gian dài thì luôn phải đau khổ kìm nén tiếng hét của mình mỗi khi nhìn thấy anh. Lần nào cũng khiến trái tim tôi như muốn vỡ tung ra.
Bên cạnh ngoại hình – cao ráo, săn chắc, da trắng, đôi mắt đẹp, nụ cười đẹp – tài năng của anh cũng nổi bật không kém.
Anh là một học sinh giỏi toàn diện trong suốt thời trung học, từng giành huy chương vàng trong các cuộc thi bóng rổ và cũng từng chơi piano cho ban nhạc của trường. Bây giờ, anh là một sinh viên đại học đạt GPA 4.00, điểm cao nhất trong khoa y – gần như đạt điểm tuyệt đối ở mọi môn học.
Sao mà anh có thể đẹp trai và thông minh như thế chứ? Chẳng có gì ngạc nhiên khi tôi đã yêu anh hết cả con tim mình.
Hơn nữa, anh có tính cách như một thiên thần. Anh giống như mặt trời, tươi sáng và ấm áp. Anh lịch sự, tốt bụng và thân thiện với mọi người, nụ cười luôn nở trên môi anh. Chính nụ cười thiên thần ấy đã khiến trái tim tôi rung động.
Chỉ cần nghĩ đến anh thôi cũng khiến tôi phát điên. Tim tôi đập loạn lên như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nhưng, một người bình thường như tôi làm sao có hy vọng ở bên anh. Đó là lỗi của tôi khi yêu một người hoàn hảo như vậy, hơn hết cả hai chúng tôi đều là con trai. Điều đó càng không thể xảy ra.
Được rồi, tôi cũng chẳng mong đợi điều gì hơn thế. Chỉ cần nhìn anh từ xa là đủ rồi. Thêm nữa, đừng nói đến việc giao tiếp bằng mắt, chỉ riêng vẻ đẹp trai của anh cũng đủ để tấn công tôi với sát thương chí mạng, hạ gục tôi dưới chân anh rồi.
Làm sao tôi có thể nói chuyện với anh được chứ? Giọng anh dịu dàng đến mức tai tôi có thể tan chảy thành siro dính trên giày anh.
Vì anh quá nguy hiểm với trái tim tôi, nên tôi luôn cố gắng giữ khoảng cách với anh hầu hết thời gian. Bất cứ khi nào anh quay lại phía tôi, tôi đều cúi đầu. Bất cứ khi nào anh đến gần, tôi đều bỏ chạy.
Chỉ có một lần anh nói chuyện với tôi, mà tôi vẫn còn xấu hổ cho đến tận bây giờ.
"Em ơi, em làm rơi bút này."
Đó là lúc vẫn còn ở trường trung học. Bởi vì tôi đã quá phấn khích, nên tôi không biết mình đã làm rơi bút khi nào. Đến bây giờ tôi vẫn hối hận. Ít nhất, tôi nên nói cảm ơn, nhưng vì quá khẩn trương mà tôi đã bỏ chạy. Anh chắc sẽ nghĩ rằng tôi thật là một người không biết cách cư xử.
Haizz, tôi quên mất rằng anh thậm chí còn chả biết đến sự tồn tại của tôi.
Đối với tôi, cây bút đó có giá trị hơn nhiều so với bất kỳ ngôi nhà đắt tiền nào. Tôi đã giữ nó cẩn thận trong một túi ziplock. Không đụng đến, cũng không dùng, chỉ trưng bày trên kệ.
Đó là cây bút mà P"Newt đã từng chạm vào!
Tôi sẽ ôm nó và có một giấc mơ ngọt ngào mỗi đêm, hoặc đôi khi… nhìn ngắm nó và giúp bản thân thư giãn… một điều tự nhiên đối với một cậu bé tuổi teen.
Đợi đã. Thật điên rồ!
Dù là gì đi nữa, tôi thậm chí chưa bao giờ mơ đến việc chạm tới vầng trăng sáng nhất trên bầu trời như anh. Tôi chỉ là một người bình thường không xứng với anh. Tôi không đẹp trai, thông minh, hấp dẫn hay được bạn bè vây quanh. Tôi chỉ giống như một chú chó nhìn máy bay [3], lại còn là một chú chó đực.
Rõ ràng, tôi thậm chí còn chẳng mong đợi anh trở thành bạn trai của mình. OMG. Nếu điều đó có thể xảy ra. Tôi sẽ sẵn sàng hiến dành cả thân thể này cho anh. Nhưng đó hoàn toàn là một điều viển vông.
Tôi không biết mình bắt đầu thích anh từ khi nào. Đến lúc tôi nhận ra điều đó, thì cả trái tim của tôi đã thuộc về anh mất rồi.
Nếu tôi là một cô gái, có lẽ tôi sẽ can đảm hơn để tiếp cận anh, nhưng thật đáng tiếc tôi là con trai, P"Newt cũng là con trai, tôi không muốn anh ghê tởm và cảm thấy không thoải mái vì tôi.
Tôi thà vô hình với anh còn hơn để anh ghét tôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!