Chương 9: (Vô Đề)

Trên bàn cơm, bốn người đều trầm mặc.

Mẹ Tống Nghiễn Lễ đứng dậy trước:

"Đồ ăn nguội rồi, mẹ đi hâm nóng."

Hốc mắt tôi bỗng đỏ ửng lên.

Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha

Nhìn người dì tôi đã chán ghét nhiều năm, tới tận bây giờ tôi mới ý thức được, bà ấy vốn là một đại tiểu thư mười ngón không dính nước mùa xuân, giờ mỗi ngày đều phải vất vả giặt quần áo nấu cơm cho cả nhà.

Mặc dù bà ấy không thích tôi nhưng cũng chưa từng để tôi bị thua thiệt cái gì.

Bà ấy sẽ nhớ rõ mỗi một lần sinh nhật của tôi, nhớ rõ đồ ăn tôi thích, khi trường tổ chức họp phụ huynh, dì ấy sẽ đi giúp tôi.

Cha nắm chặt nắm đấm:

"Tiểu quỷ, hai đứa ai bắt đầu trước."

Con. Tống Nghiễn Lễ cầm tay tôi: Con thích em trước.

"Tống Nghiễn Lễ, nó là em gái con. Có thể nói con đã nhìn nó trưởng thành. Nó tin tưởng con như vậy! Coi con như anh ruột. Con lại... Theo cha ra ngoài."

Cha tôi vỗ mạnh xuống bàn, sau đó đóng sập cửa đi ra ngoài.

Tống Nghiễn Lễ theo sát phía sau:

"Bé ngoan, ở nhà chờ anh."

Đồ ăn đã được hâm nóng, nhưng cả tôi lẫn mẹ Tống Nghiễn Lễ đều chưa động đũa.

Trên tivi đang phát hoạt hình bé bọt biển.

Mẹ Tống Nghiễn Lễ cười có chút tự giễu:

"Dì có thể nhìn ra được, thái độ của Nghiễn Lễ với con, từ trước tới nay đều không phải là thái độ bình thường mà một người anh kế nên có với một người em kế. Vậy mà dì còn ngu ngốc giới thiệu bạn gái cho nó."

Cháu xin lỗi.

Mẹ Tống Nghiễn Lễ khoát tay:

"Người nên nói xin lỗi là dì, là dì có lỗi với ba mẹ con, mẹ ruột con đi sớm, đứa con gái được cưng chiều từ bé của bà ấy lại bị Nghiễn Lễ bắt cóc."

"Con yên tâm, lúc ly hôn, mặc dù Nghiễn Lễ theo dì nhưng nó đứng tên trong hộ khẩu của cha nó. Hai đứa không ở cùng một hộ khẩu. Không ảnh hưởng tới tương lai..."

Giọng mẹ Tống Nghiễn Lễ càng lúc càng nhỏ.

"Thật ra, cả dì và cha con đều rất thoáng. Cha con chỉ là nhất thời chưa thể nghĩ thông, con cho ông ấy thêm chút thời gian nữa là được rồi."

Buổi tối, Tống Nghiễn Lễ và cha cùng nhau vào nhà.

Tôi vội vàng nghênh đón. Tống Nghiễn Lễ ngoại trừ mặt, gần như cả người đều có vết thương.

Cha tôi ho khan hai tiếng:

"Tiểu quỷ, con còn chưa gả đi đã mặc kệ cha con rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!