Chương 5: (Vô Đề)

Cái người luôn cao cao tại thượng kia, sao có thể cúi xuống?

Khi hạ mình cầu xin, trên mặt anh ấy liệu có lộ ra vẻ xấu hổ không?

Chỉ nghĩ đến những điều này thôi, tôi đã phấn khích đến mức không ngủ được.

Đêm khuya yên tĩnh, tôi đi chân trần lặng lẽ xuống giường, định vào bếp pha tách cà phê để thức khuya đọc sách, nhưng vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng hai người nói chuyện bên trong.

Giọng mẹ Tống Nghiễn Lễ có vẻ hơi bực bội:

"Nghiễn Lễ, con vì chuyện công ty mà cả tháng nay không được ngủ ngon rồi, còn thức khuya soạn ghi chú cho Trần Miểu Miểu, không cần mạng nữa à?"

Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha

"Con bé đó IQ bình thường, thành tích của nó không tốt cũng không liên quan đến con. Có phải con nhóc đó cứ bám lấy con không thả không, mẹ đi tìm bố nó mách tội."

Giọng Tống Nghiễn Lễ nhàn nhạt:

"Mẹ, con tự nguyện mà, muộn rồi, mẹ đi ngủ đi."

"Nghiễn Lễ, có nhiều lúc mẹ thật sự không hiểu nổi, tại sao con lại tốt với con bé điên không biết lớn nhỏ đó như vậy. Giá mà con có thể phân chút tâm tư cho những cô gái khác cũng đã không đến nỗi..."

"Được rồi mẹ, không đi ngủ nữa là mai có nếp nhăn đấy."

Mẹ Tống Nghiễn Lễ ngáp một cái, vừa đẩy cửa ra, bà ấy đã giật mình hét lên: Có ma.

Tôi vén lọn tóc rủ xuống, dựa vào cửa cười: Dì, chào buổi tối.

Mẹ Tống Nghiễn Lễ lập tức thay đổi vẻ mặt:

"Miểu Miểu, nửa đêm rồi sao còn chưa ngủ. Cháu đứng đây bao lâu rồi?"

Tôi:

"Dì, dì muốn mách tội gì với bố cháu vậy?"

Mẹ Tống Nghiễn Lễ gượng gạo nặn ra một nụ cười:

"Mách tội gì cơ? À, ý dì là mứt quả. Nhà hết mứt quả rồi, hôm nào bảo bố cháu mua ít. Không có gì đâu, dì đi ngủ đây."

Chỗ phòng chỉ còn lại tôi và Tống Nghiễn Lễ.

Mặc dù tay đang cầm một tập tài liệu dày cộp, nhưng anh ấy vẫn có thể làm như không có chuyện gì giấu nó ra sau lưng.

Từ trước đến nay, đều là chủ nhiệm lớp đưa ghi chú giải thích chi tiết từng môn học cho tôi.

Tôi không hề hay biết Tống Nghiễn Lễ mới là người soạn những ghi chú đó thật.

"Sao anh không tự đưa cho em? Anh sợ cái gì?" Tôi cười hỏi.

Bầu không khí u ám kết hợp với màn đêm đặc quánh không tan bao bọc lấy hai chúng tôi.

Chút lý trí còn sót lại của ban ngày đang dần bị nuốt chửng.

Con thú hoang trong lòng cuối cùng cũng tìm được lối thoát, điên cuồng muốn thoát ra khỏi lồng giam.

Đáp án gần như bật thốt ra.

"Miểu Miểu, lần sau nhớ mang dép vào, không thì sẽ đau bụng đấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!