Chương 1: (Vô Đề)

Thầm mến anh trai nuôi năm năm, nhưng mặc kệ tôi trêu chọc thế nào, từ đầu tới cuối anh ấy vẫn luôn lãnh đạm.

Mãi tới khi hot boy và tôi hôn môi bị bắt tại trận, người anh trai nuôi vẫn luôn cao cao tại thượng kia mới trầm mặt chặn tôi lại, dùng sức vuốt ve môi dưới của tôi:

"Ngoan, không phải em thích anh nhất sao?"

1.

Trong buổi tụ tập gia đình, Tống Nghiễn Lễ khoan thai tới muộn.

Người đàn ông vươn một tay nới lỏng cà vạt, lại cởi áo khoác tây trang, áo sơ mi trắng không nhiễm một hạt bụi mơ hồ vẽ ra đường cơ bắp xinh đẹp.

Anh ấy vốn còn định thuận thế cởi cả mấy nút áo sơ mi phía trên ra, nhưng sau khi nhìn thấy tôi, anh ấy lại cài tới tận nút trên cùng.

Thà khiến bản thân không thoải mái cũng không chịu cho tôi nhìn thêm một chút.

Đúng là quỷ hẹp hòi.

Từ lần trước sau khi tôi hôn trộm anh ấy lúc anh ấy ngủ  bị bắt tại trận, Tống Nghiễn Lễ hoàn toàn dọn ra khỏi nhà.

Tôi vốn tưởng anh ấy sẽ giận dữ, sẽ đánh sẽ mắng tôi, còn lôi quan hệ anh em ra, đứng trên điểm cao đạo đức dạy dỗ tôi một trận, đóng đinh tôi vào cây cột sỉ nhục.

Nhưng Tống Nghiễn Lễ lại không làm như vậy, anh ấy chỉ không để ý tới tôi, chặn Wechat của tôi, cũng không chịu nhận điện thoại của tôi.

Nhưng mà, cho dù anh ấy không muốn nhìn thấy tôi tới mức nào vẫn phải ngồi trên cùng một bàn ăn với tôi, cùng cha mẹ ăn cơm.

Hết cách rồi, ai kêu anh ấy là anh trai tôi.

Tôi cố ý mặc một bộ váy ngủ cúp ngực, cứ không ngừng lắc lư gắp thức ăn trước mặt anh ấy.

Toàn bộ quá trình Tống Nghiễn Lễ chỉ nghiêm túc nhìn vào đồ ăn, thanh tâm quả dục hệt như một vị hòa thượng.

"Nghiễn Lễ à, cái cô Thiến Thiến hôm trước, con thấy sao?"

Rất tốt, mẹ. Tống Nghiễn Lễ cong khóe môi.

Nhưng mẹ lại xụ mặt:

"Nhưng mà cô gái mẹ gửi cho con lần trước vốn không được gọi là Thiến Thiến. Con chẳng hề thêm người ta, đúng không?"

Tống Nghiễn Lễ nghẹn họng, mà tôi thì bật cười thành tiếng:

"Cha, dì, anh ấy không muốn yêu đương nhưng mà con muốn, cha với dì quá thiên vị rồi, chỉ quan tâm tới mình anh ấy, sao không sắp xếp cho con đi xem mắt với mấy anh đẹp trai đi?"

Cha tôi phùng mang trợn mắt:

"Con nhỏ này, anh con đã đi làm rồi, còn con mới học năm hai! Nhiệm vụ hiện tại của con là phải học tập cho giỏi! Yêu đương cái gì! Nhà không nuôi nổi con sao! Nghiễn Lễ, con nói có đúng không?"

Tôi mỉm cười nhìn về phía Tống Nghiễn Lễ, chờ đợi đáp án của anh ấy. Mặt ngoài nhìn như tôi khá thờ ơ không để ý chút nào, nhưng tim đập lại nhanh hơn hẳn.

Giọng thanh lãnh đáng đánh của người đàn ông truyền vào trong tai tôi:

"Đại học đâu giống cấp ba, có yêu đương cũng rất bình thường. Nếu Miểu Miểu muốn, con cũng không có ý kiến."

Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha

Đúng vậy… Rốt cuộc tôi đang mong chờ cái gì đây?

Có lẽ Tống Nghiễn Lễ chỉ ước gì tôi có thể nhanh chóng thay lòng đổi dạ, đi hại đời người khác thôi…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!