Chương 8: Tưởng bở

Editor – Tử Dương

Dụ Sân về lớp học cho xong tiết tự học buổi tối.

Trước đó cô có quay lại kí túc xá rửa mặt rồi đi chung với Tang Tang và Hình Phỉ Phỉ.

Tang Tang hỏi: "Thầy có điểm danh không?"

Dụ Sân lắc đầu: "Không có."

Tang Tang cười: "Mình biết ngay mà, thầy Lỗ có bao giờ điểm danh đâu."

Dụ Sân bật cười.

Thầy Lỗ có thể nói là một giáo viên tốt tính, dạy vật lý, nhưng khổ nỗi đa số học sinh trong trường này ngu nhất là môn lý, cứ gặp ba cái định luật hay đòn bẩy gì đó là chạy biến. Nhưng cũng vì thầy Lỗ quá hiền nên số người đến học không bao giờ quá nửa lớp. Vả lại cũng hiếm khi thấy thầy Lỗ la mắng ai, lắm lúc thầy còn nghĩ do mình giảng không hay nên học sinh mới lười đi học.

Dụ Sân rất kính trọng người thầy này.

Tang Tang nói: "Cậu có quyền không đi học mà Dụ Sân."

Dụ Sân nhìn đôi mắt trong trẻo của người bạn cùng phòng, thành thật nói: "Mình thích vật lý."

Vừa dứt lời, Tang Tang cười phá lên, tay đấm đấm xuống giường: "Hình Phỉ Phỉ, ha ha ha, rốt cuộc phòng chúng ta cũng có người thích tấu hài rồi."

Hình Phỉ Phỉ giật giật khóe miệng.

Dụ Sân im lặng, cô bước xuống giường lấy hai gói nhỏ trong túi ra: "Lần trước mình hứa làm nước hoa cho cậu nhưng thiếu dụng cụ nên đành làm túi thơm thay thế, sau này khi nào có đủ đồ chưng cất rồi mình lại làm cho cậu lọ khác được không."

Tang Tang hưng phấn chạy tới: "Được được được, giống mùi của cậu không?"

Dụ Sân mím môi cười.

Tang Tang giơ túi thơm lên nhìn, là một chiếc túi màu hồng nhạt nhỏ nhắn đáng yêu, cầm trong tay có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng từ hoa, đúng là không có chổ nào để chê.

Dụ Sân nói: "Mình biết cái này không tiện mang theo nhưng nếu bỏ nó vào quần áo thì sáng hôm sau quần áo sẽ đổi mùi, chắc giữ được khoảng nửa ngày." Do Dụ Sân thường xuyên tiếp xúc với công việc điều chế nước hoa nên mùi cơ thể của cô lúc nào cũng khác biệt hơn những người khác.

Tang Tang ôm chặt Dụ Sân: "Hời ơi Dụ Sân, cậu y như bảo bối thần kỳ vậy! Mình yêu cậu lắm lắm."

Hình Phỉ Phỉ lạnh lùng hừm một tiếng, một chút ơn huệ nhỏ đã muốn thu mua lòng người.

Suy nghĩ đó vừa sượt qua đầu, chiếc túi thơm màu xanh biển liền chìa trước mặt: "Hình Phỉ Phỉ, mình cũng làm cho cậu một cái."

Hình Phỉ Phỉ chột dạ nhận lấy, bực bội nói: "Cảm ơn."

Tang Tang cười ngoác mồm, nhỏ giọng thì thầm bên tai Dụ Sân: "Miệng với cái bản mặt cậu ấy khó ưa vậy thôi chứ thật ra tâm tính không xấu, hơn nữa còn cực kì lợi hại. Đợi mấy ngày nữa tới kì thể thao sẽ cho cậu mở rộng tầm mắt, năm nào cậu ấy cũng có giải đem về cho lớp, mà nói đâu cho xa, mới năm rồi Hình Phỉ Phỉ được vinh danh là người đoạt giải nhiều nhất đó."

Dụ Sân nhỏ giọng nói: "Vậy mình tới cổ vũ cho hai cậu."

*

Thứ năm là ngày tổ chức thi thể dục thể thao, mới tờ mờ sáng trường đã tranh thủ kéo băng cổ động.

Lớp trường mỗi lớp bắt buộc phải có mặt, lúc đầu Dụ Sân còn tưởng lớp lại cãi nhau ỏm tỏi như bao ngày bình thường khác, nhưng không nghĩ tất cả mọi người đều đồng lòng mặc áo thể thao, cùng nhau hú hét.

Dụ Sân rất bất ngờ.

Hơn một tuần nay, hầu như sáng nào cô cũng thấy có người ngủ gật, không ngủ thì cũng gấp máy bay gấp thuyền giấy, thậm chí có người còn dám nghịch điện thoại trước mặt giáo viên.

Ngoài kia có ai nhắc tới trường Hành Việt mà không châm biếm vài câu, thậm chí ngay cả học sinh trong trường còn tự nhận mình là thứ chẳng ra gì, nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên Dụ Sân thấy được nhiệt huyết thanh xuân từ những người bạn cùng lớp này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!