Dụ Sân thu hồi tầm mắt, không nhìn Bách Chính nữa.
Tay cầm hộp cơm ấm nóng của Mục Nguyên, cô để nó bên cạnh Mục Nguyên:"Cảm ơn anh, anh trai em đã ăn cơm rồi."
Mục Nguyên cũng không tranh với cô: "Vậy đồ của em anh nhận nhé."
Cậu ta biết Dụ Sân đối với mình hòa nhã như vậy, không chỉ vì Dụ Nhiên, phần nhiều là do chuyện ở Liên Thủy.
Cậu ta vạch trần lời nói dối của Bách Chính, nhưng cũng không nghĩ lợi dụng điểm này để khiến Dụ Sân làm cái gì. Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc. wordpress. com.
Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ.
Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Tâm tư Dụ Sân đơn thuần lương thiện, cậu ta nhận chút tâm ý của cô, cũng là để cô yên tâm hơn.
Mà Dụ Sân từ đằng xa cầm đến, cậu ta cũng không thể để người ta cầm quay về đúng không?
Thiếu nữ gật đầu, ánh mắt hiện lên vào phần ý cười.
Mục Nguyên cũng cười trong lòng, cô gái nhỏ xác thực rất dễ thỏa mãn khiến người ta vui vẻ.
Trách không được…. Người đó lại thích cô như vậy.
Bách Chính đi được vài bước lại nhịn không được quay đầu lại.
Cậu hung hăng lấy lại đồ của mình từ tay cậu học sinh Tam trung nọ: "Không cho nữa, trả đây."
Cậu học sinh: "…"một mặt chết lặng.
Vốn không mang cơm nước đã đủ ngốc rồi, kết quả từ trên trời rớt xuống đồ ăn với nước, cậu ta vẫn đăng quắn quýt "Không lẽ có người định chỉnh mình?"
"Bánh mì sẽ không có vấn đề chứ?" thì bị người ta giật về mất rồi.
Cậu ta hối hận xanh ruột, sớm biết vậy đã cắn một miếng rồi.
Bách Chính chạy bước lớn đuổi theo.
Xung quanh dày đặc những mầm cây giống, trước khi Dụ Sân đi tới bên canh anh trai mình cậu đã đuổi kịp.
Dụ Sân vốn tưởng cậu tức giận bỏ đi rồi, không ngờ còn giết một đường súng ngựa quay lại, cô nghĩ, với tính khí của Bách Chính không lẽ quay lại đây để phát giận?
Dụ Sân cảnh giác nói: "Anh muốn làm cái gì?"
Bách Chính giơ tay ra, đưa đồ cho Dụ Sân: "Cho em, ăn tạm một chút, em muốn ăn gì nữa, bây giờ anh đi mua."
Dụ Sân nhìn biểu tình đáng sợ của cậu, giống như hận không được nhét đồ vào tay cô, cô vội vàng giấu tay ra sau lưng.
"Tôi không cần, anh không được lại đây."
Bách Chính hạ mi nhìn cô, lúc sau hạ tay xuống.
Cậu cười cười: "Có phải trong lòng em, cậu ta cực kỳ tốt, anh cực kỳ xấu.
Cậu ta làm gì cũng là quan tâm, anh có làm gì đi nữa thì đối với em cũng biến thành tổn thương đúng không?"
Dụ Sân chạm vào ánh mắt cậu, nghĩ tới những việc mà cậu từng làm, còn điều mà cậu lừa cô.
Cô biết đạo lý dao sắc cắt đứt phiền toái, dứt khoát nói: "Đúng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!