Chương 37: - Buông Tha

Editor – Tử Dương

***

Dụ Sân không ngờ người theo mình lại là Mục Nguyên.

Tuy chỉ gặp Mục Nguyên ba lần nhưng cả ba lần đều có ấn tượng tốt với cậu.

Lần đầu tiên Dụ Sân bị Bách Chính bỏ rơi ở sân thể dục, Mục Nguyên giúp cô gọi Bách Chính; lần thứ hai cậu xin lỗi vì chuyện của Đinh Tử Nghiên, còn hỏi cô vấn đề bồi thường; lần thứ ba là cách kì nghỉ đông không lâu, cậu không ngại đường xa ghé nhà đưa tiền thưởng cho anh hai.

Dù Dụ Sân không 'cảm' nổi loại người như Đinh Tử Nghiên, nhưng nói một cách công bằng thì Mục Nguyên là người có phẩm tính tốt.

Mục Nguyên đấu tranh tư tưởng, ngập ngừng nói: Xin lỗi, anh không cố ý theo dõi em, tại gần đây anh vừa phát hiện một chuyện, đang do dự không biết có nên nói với em không.

Chuyện gì ạ? Liên quan đến em sao?"

Mục Nguyên gật đầu, mím môi: Dụ Sân, một năm trước, người cứu em không phải Bách Chính.

Đầu xuân gió thổi, vờn quanh tóc trán Dụ Sân, tâm trí cô chậm nửa nhịp mới hiểu ý Mục Nguyên.

Dụ Sân nắm chặt túi hoa khô, tim ngừng đập.

Chuyện này đối với cô mà nói thật sự quá hoang đường, nghĩ mà coi, tự dưng vào một ngày đẹp trời, bỗng có người nhảy ra nói với cô vị ân nhân mà cô mang ơn hơn nửa năm nay là 'hàng giả'.

Ánh mắt Dụ Sâm tối sầm, bướng bỉnh lắc đầu: Em không tin lời nói suông của anh.

Lúc đó trên trấn giữ lại danh sách đăng ký, trưởng trấn cũng xác nhận danh sách có tên Bách Chính, hoàn toàn trùng khớp với tên anh ấy.

Huống hồ...! Dụ Sân khựng lời: Nếu không phải anh ấy, vậy người cứu em là ai?

Cô nhìn Mục Nguyên như nhìn một tên lừa bịp.

Mục Nguyên cười khổ: Là anh.

Dụ Sân ngẩn ra, Mục Nguyên ôn hòa nói tiếp: Vấn đề này rất dễ chứng minh, nếu em muốn bằng chứng, anh có thể cùng em gặp trưởng trấn, ba mặt một lời.

Chuyện mới cách đây không lâu, chắc chắn trưởng trấn vẫn nhớ mặt anh.

Mục Nguyên không làm trái lương tâm, có sao nói vậy, chứng cứ xác thực.

Dụ Sân chợt hiểu ra vấn đề, cô lùi về sau mấy bước, giãn khoảng cách với cậu.

Mục Nguyên thấy mắt cô gái nhỏ ận nước.

Cô cố chấp nói: Em muốn chính miệng Bách Chính giải thích.

Dụ Sân tin Bách Chính, vì tin tưởng nên lúc nào cũng hết lòng vì cậu, để rồi một mai nhìn lại, hóa ra tất cả chỉ là lời nói dối.

Hà cớ gì Bách Chính lại gạt cô, lẽ nào nhìn cô trúng gió nhìn cô mắc mưa vui lắm sao? Hay Bách Chính thích nhìn cô diễn trò, nhìn cả nhà bọn họ mang ơn đội nghĩ thì cậu mới thỏa lòng?

Dụ Sân xoay người về nhà.

Mục Nguyên không đuổi theo, cậu nhìn bóng lưng Dụ Sân, cũng hiểu cô đau đớn nhường nào.

Bách Chính từng xấu xa độc đoán ra sao, Mục Nguyên là người rõ nhất, ngay cả Bách Thiên Khấu còn bị cậu chọc cho tức đến độ không nói nên lời.

Dụ Sân dùng hết thảy mọi thứ để bao dung Bách Chính, hẳn đã chịu không ít oan ức.

Đối với bọn họ, động đất chỉ là sự kiện nhỏ, rồi sẽ có ngày không ai nhớ tới nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!