Editor
- Tử Dương
***
Một người từng quen nếp sống ở Hành Việt như Dụ Sân nay lại đột ngột chuyển đến Tam Trung nên có phần lạ lẫm, may mà cô thích ứng nhanh.
Chưa đầy một tuần, Dụ Sân đã biết tính ba cô bạn cùng phòng.
Phạm Thư Thu hoạt bát nhưng lắm mồm.
Dư Xảo bình thường, hơi ít nói, là học bá chính hiệu.
Gia đình Chu Dịch Diệp khá giả nhất trong số bốn người ở đây, nghe nói ba cô ta mở công ty, vừa có sắc vừa có tiền, khó trách Chu Dịch Diệp hay kiêu căng tự mãn, chơi thân với Phạm Thư Thu.
Dư Xảo kiệm lời, không tìm được tiếng nói chung.
Làm quen với con gái là cả một nghệ thuật, tuy tính Dụ Sân hòa đồng nhưng ở Tam Trung, dù muốn cũng không hòa nhập nổi.
Lý do là vì Chu Dịch Diệp ghét cô, kéo theo Phạm Thư Thu ghét lây, hai người thường xuyên châu mỏ nói xấu Dụ Sân.
Mỗi lần có việc cần nhờ, Dụ Sân đều hỏi Dư Xảo.
Thật ra Dư Xảo rất thích Dụ Sân, nhưng cô sợ hai người bạn cùng phòng cô lập nên chỉ dám giúp Dụ Sân trong âm thầm.
Dụ Sân biết Dư Xảo khó xử, không nỡ làm khó cô ấy.
Mối quan hệ vi diệu này cứ tiếp tục giằng co đến sáng thứ sáu thì xảy ra chuyện lớn.
Tam Trung không mướn lao công như Hành Việt mà phải tự giữ vệ sinh chung.
Ban sáu ban bảy là láng giềng gần, Dụ Sân và bạn cùng phòng học gom thành một tổ, cầm chổi quét.
Nam sinh ban bảy trộm nhìn Dụ Sân, nam sinh ban sáu cũng nhìn cô.
Chu Dịch Diệp bĩu môi, khom lưng quét rác.
Khóe mắt cô ta liếc qua ban sáu, mắt sáng bừng.
Mục Nguyên cũng ở đây, đang phụ bạn dọn hành lang.
Chu Dịch Diệp cảm mến Mục Nguyên đã lâu nhưng do Tam Trung cấm yêu đương, lại ngại người ta là nam thần nên mãi vẫn chưa ngỏ lời.
Rồi sau sự kiện Đinh Tử Nghiên huênh hoang tuyên bố chủ quyền, Chu Dịch Diệp còn biết làm gì ngoài ôm mối thất vọng.
Tuy nhiên sau một thời gian quan sát, cô ta phát hiện Đinh Tử Nghiên toàn bám dính Mục Nguyên dù lúc nào Mục Nguyên cũng tỏ ra lạnh lùng, chính điều này đã tiếp thêm động lực cho Chu Dịch Diệp.
Chu Dịch Diệp nghĩ thầm, Đinh Tử Nghiên có thể, sao cô ta thì không?
Nhằm thực hiện kế hoạch, Chu Dịch Diệp cố ý đứng sát ban bảy, định bắt chuyện với Mục Nguyên.
Nhưng vừa đến gần 'tầm ngắm', trước mắt cô ta bỗng dưng tối sầm, người ngã nhào.
"Chu Dịch Diệp ngất xỉu!"
Dụ Sân nghe tiếng bạn học hô hoán, cô ngước mắt, tình cờ thấy Chu Dịch Diệp ngã xuống chân Mục Nguyên.
Mục Nguyên nhíu mày, ngồi xổm đỡ cô ta dậy: "Không sao chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!