Chương 34: - Ngã Đau

Editor – Tử Dương

***

Lời này khiến bầu không khí đông cứng trong nháy mắt.

Tang Tang nhìn Bách Chính, thấp thỏm không yên.

Bách Chính đột nhiên chạy xuống lầu, dọa Tang Tang sợ chết khiếp, vội đứng trên hành lang ngó xuống.

Bách Chính lấy xe, chưa kịp đội nón đã phóng đi mất.

Tiếng chuông học vang lên, Tang Tang thầm nghĩ, thôi xong, đừng nói là tìm Dụ Sân nha trời.

Có ngốc cách mấy cũng nhận ra thái độ khác thường của Bách Chính, không phải tự dưng mà một người từng khiến cả trường gà bay chó sủa lại biến thành một người hoàn toàn khác chỉ trong một học kì, và đến tận bây giờ, Tang Tang mới biết Bách Chính làm tất cả là vì ai.

Chiếc xe chuyển hướng, chạy thẳng ra ngoài.

Đầu xuân gió thổi, cái lạnh từ nó còn dữ dội hơn cả mùa đông, hai hàng cây bên đường xác xơ tiêu điều.

Bách Chính lái xe với tốc độ sấm chớp, thật khó khăn làm sao khi cơn phẫn nộ cứ mãi gào thét.

Cậu muốn hỏi cô tại sao, tại sao cậu đã cố gắng thay đổi, còn tự biến mình thành kẻ ngớ ngẩn, đứng trước cổng trường chịu gió chịu rét chỉ để giữ trật tự.

Xóa xăm đau đớn là thế, nhưng cậu chẳng kêu ca nửa lời, chỉ mong một ngày cô có thể nhìn nhận mặt tích cực của cậu.

Cậu vạch vết sẹo sau lần mẹ cậu cố giết cậu để khi nhìn thấy vết sẹo đó, ánh mắt cô sẽ tỏa sáng, sẽ đau lòng vì cậu.

Nhưng đáng buồn ở chỗ, ngay tại thời điểm cô quyết tâm rời xa cậu, cậu lại vui mừng vì được ôm cô, được cùng cô đón năm mới.

Cuộc đời Bách Chính luôn bị người khác chối bỏ!

Cậu từng cho rằng, Dụ Sân sẽ không làm vậy vì cô tốt tính và ấm áp, mỗi lần cười, cả thế giới như bừng sáng theo cô...

Tim Bách Chính nấc nghẹn, nó đã nhiều lần nhắc nhở cậu rằng, cậu lại bị khước từ.

Bách Chính cảm nhận rõ dòng máu nóng đang điên cuồng đánh sâu vào từng tế bào, và không quên chút lạnh lẽo cay đắng của ngày đông.

Cậu đúng là một tên ngốc vừa đáng thương vừa buồn cười, mùa xuân năm cậu mười tám tuổi, rốt cuộc vẫn không ai yêu thương cậu...Từ Hành Việt đến Tam Trung mất khoảng ba mươi phút, nhưng Bách Chính chỉ cần mười lăm phút để đứng trước cổng.

Bách Chính bước xuống, bảo vệ Tam Trung không cản được cậu, học sinh trong trường ai nấy đều chỉ chỉ trỏ trỏ.

"Cái tên chạy xe mô tô đó hình như không phải học sinh Tam Trung."

"Hạng lưu manh, mau né cậu ta ra."

Bước chân Bách Chính chợt dừng.

Cậu ngước mắt nhìn ngôi trường cũ nát nhưng nổi tiếng về vấn đề chấn chỉnh học sinh.

Một năm không thể sống phí một ngày, một ngày lại không thể sống uổng một giờ.

Mùi 'kiến thức' quanh quẩn khắp trường, cách vách văng vẳng giọng đọc nghiêm túc.

Sân trường rất sạch sẽ, không ném rác bữa bãi, xa hơn là top họp sinh học lớp thể dục đứng xếp hàng ngay ngắn, đồng phục cũng đẹp.

Bước vào ngôi trường này rồi, cậu lại không thể bước thêm bước nữa.

Bách Chính siết chặt hộp thuốc lá trong túi, khẽ run.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!