Chương 33: - Chuyển Trường

Editor – Tử Dương

***

Qua năm mới, Dụ Sân giữ lời hứa gọi báo cho Hình Phỉ Phỉ và Tang Tang chuyện mình sắp chuyển trường.

Về vấn đề này, Dụ Sân đã suy nghĩ kĩ.

Tuy không nỡ rời xa bạn bè và thầy cô ở Hành Việt, nhưng Hành Việt lại không hợp quy chuẩn vì coi thể dục là môn học chính của trường.

Trong mắt Vạn Xu Mính và Dụ Trung Nham, việc Dụ Sân chuyển trường đã như ván đóng thuyền.

Dụ Sân cố gắng thuyết phục ba mẹ.

Dụ Sân hỏi: "Con nhất định phải chuyển trường sao?"

Vạn Xu Mính vội nói: "Con muốn mẹ đau tim con mới chịu đúng không? Vừa nghĩ tới cảnh con tới đó học, không nói thành tích, chỉ nói xác suất gặp nguy hiểm thôi mà mẹ đã lo sốt vó."

Dù trên cương vị giáo viên hay một người mẹ, Vạn Xu Mính luôn cho rằng, Hành Việt không phải là nơi lý tưởng để con gái chuyên tâm học hành.

Vạn Xu Mính nói tiếp: "Ba con làm thủ tục gần xong hết rồi, con và anh hai chung trường có gì dễ chăm sóc nhau hơn."

Dụ Trung Nham khuyên: "Sân Sân, chuyển trường đồng nghĩa với việc có thêm bạn mới, quan trọng là cần thời gian thích nghi.

Nền tảng của ngôi trường mà con đang học thật sự quá kém, ba cũng tán đồng chuyện con chuyển qua Tam Trung."

Dụ Sân hiểu ở lứa tuổi mười bảy, không phải chuyện gì cũng do cô quyết định.

Lúc gọi cho Hình Phỉ Phỉ, Hình Phỉ Phỉ khá bình tĩnh: "Mình biết rồi."

Nhưng Tang Tang ở đầu dây bên kia lại khóc nức nở: "Dụ Sân, cậu còn về thăm tụi mình không?"

Tiếng khóc của Tang Tang làm Dụ Sân buồn theo, hốc mắt cô ửng đỏ: "Còn, khi nào nghỉ mình sẽ qua thăm các cậu."

"Hứa nhé, nhất định phải về đó." Tang Tang nói.

Cô biết Dụ Sân là người giữ chữ tín, ít ra cũng an ủi được phần nào.

Dụ Sân nói: "Tang Tang, mình có thể nhờ cậu một chuyện không?"

"Chuyện gì, cậu nói đi, mình làm tất."

Dụ Sân rũ mắt cười cười.

"Khi nào khai giảng, cậu giúp mình báo với Bách Chính một tiếng là mình đã chuyển qua Tam Trung.

Mình vô cùng biết ơn vì những nghĩa cử mà anh ấy đã làm trong suốt học kì vừa qua."

Tang Tang nghe tên Bách Chính: "..."

Sớm biết thế cô đã không đồng ý, tên đại ma vương đó đáng sợ lắm, đến cô còn chưa dám bắt chuyện.

Nhưng dẫu sao cũng là lần cuối Dụ Sân nhờ vả, Tang Tang không nỡ từ chối, cô giòn giã đáp: "Không thành vấn đề, cứ giao cho mình."Tiết xuân se lạnh, kì khai giảng đến gần.

Cái lạnh lẽo và hanh khô của ngày đông dần dịu đi, do Tam Trung xa nhà, buổi tối lại có thêm tiết tự học nên Dụ Sân vẫn ở ký túc xá.

Dụ Nhiên không chờ, lúc em gái và mẹ kế đang tất bật dọn đồ thì cậu đã xách cặp ra ngoài.

Dụ Trung Nham hết cách với cậu, giờ mà bảo Dụ Nhiên chăm sóc em gái thà nằm mơ còn hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!