Editor – Tử Dương
***
Dụ Sân quay lại phòng đưa túi giấy cho Hình Phỉ Phỉ, sau đó thuật hết những lời mà Bách Chính mới nói lúc nãy.
Đôi tay cầm túi giấy của Hình Phỉ Phỉ cứng đờ, hồi lâu, cô đột nhiên gào khóc.
Dụ Sân chưa bao giờ thấy Hình Phỉ Phỉ như vậy, cô nhẹ nhàng vỗ vỗ sống lưng yếu ớt của Phỉ Phỉ: "Không sao không sao, chuyện qua rồi."
Ngoài kia đang nô nức trong không khí Giáng Sinh, không biết phòng nào vừa ăn mừng vừa mở bài [Jingle Bells], chất nhạc vui tươi hòa cùng tiếng cười hỗn loạn của các cô gái.
Hình Phỉ Phỉ khóc, nhưng đêm nay, tiếng khóc ấy không phải kìm nén trước bất cứ điều gì.
Cô từng nghĩ rằng, cả đời mình không bao giờ có thể thoát khỏi cơn ác mộng khủng khiếp đó, quá khứ chỉ khiến cô càng lúc càng sa lầy vào chúng, sẽ không có ai kéo cô lên, và cũng không ai nhìn nhận sự tồn tại của cô.
Tất cả mọi người đều nghĩ cô đánh nhau giỏi, là một – cô – gái – không – có – trái – tim.
Nhưng chỉ vì cô không có áo giáp, nên không còn cách nào ngoài dùng chính cơ thể thương tích này, một mình chống lại thế giới, tự bảo vệ bản thân.
Cuối cùng, vào một đêm đông ở tuổi mười bảy, vầng sáng chói chang chợt đến, thay cô xé nát thế giới tăm tối ấy.
Kết thúc, mọi thứ kết thúc thật rồi.
Bọn họ không thể tổn thương cô được nữa, cô nhất định phải bình an trưởng thành.
Khi sắc trời tối muộn, Tang Tang mới hí hửng về phòng.
Cô nói: "Lớp hôm nay vui cực, lớp trưởng chúng ta còn xung phong lên hát, ha ha ha ha hai cậu không biết đâu, Mao Tuấn Tinh hát chữ đực chữ cái, cười muốn rụng nụ.
Tự dưng hai cậu không đi, tiếc quá chừng, cũng may mình tay nhanh mắt lẹ, có hốt cho hai cậu ít đồ ăn này."
Tang Tang nhảy chân sáo đặt đồ ăn ngay bàn Hình Phỉ Phỉ và Dụ Sân.
Dụ Sân, Hình Phỉ Phỉ, Giáng Sinh vui vẻ."
Hình Phỉ Phỉ áp mặt vào tường, cười nhẹ.
Giáng Sinh vui vẻ.Tháng 1 đến, Hành Việt gấp rút chuẩn bị cho kì thi sắp tới.
Thường thì vào khoảng thời gian này, cả trường sẽ gà bay chó sủa, trốn học! trốn học! nguyên lớp không có ngày nào đủ học sinh.
Nhưng do ngại Bách Chính là người giữ trật tự nên ít ai dám trái ý, tần suất học sinh cúp cua giảm xuống mức chưa từng thấy trong lịch sử Hành Việt.
Liêu Vũ nhìn dàn học sinh ăn mặc chỉnh tề, đột nhiên thấy xúc động.
Chủ nhiệm Liêu theo nghiệp dạy đã nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên cảm nhận được bầu không khí mà một kì thi cuối kì nên có.
Dù học sinh có làm chuyện riêng cũng chẳng sao, chỉ cần ngồi đàng hoàng là vui lắm rồi.
Liêu Vũ nhìn Dụ Sân đang cúi đầu làm bài tập, lòng phát sầu.
Mấy năm nay, học sinh Hành Việt càng lúc càng lười, các thầy cô cũng hết hy vọng nên ít quan tâm đến phương pháp giảng dạy.
Tuy khó nghe nhưng đấy là sự thật, bọn họ mang danh là giáo viên, nhưng trình độ vẫn chưa đủ để dạy một người xuất sắc như Dụ Sân.
Mỗi lần chấm thi, chủ nhiệm Liêu đều giật thót, sợ thành tích Dụ Sân tuột dốc.
Nếu chuyện đó thật sự xảy ra, thì không những xấu hổ mà còn khiến Liêu Vũ áy náy vì đã ảnh hưởng tới cô bé.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!