Chương 29: - Thổ Lộ

Editor – Tử Dương

***

Một người đàn ông trung niên vừa bước ra từ quán rượu, dáng đi hùng hổ.

Hình Phỉ Phỉ thấy ông ta, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, cô cầm tay Dụ Sân: "Mình hơi mệt, không muốn mua táo nữa."

Dụ Sân cũng biết Hình Phỉ Phỉ không ổn, gật đầu: "Vậy tụi mình về thôi."

Hai cô gái chuẩn bị xoay người thì gã đàn ông trung niên bỗng gân cổ hét: "Hình Phỉ Phỉ! Con tiện nhân kia, mau đứng lại cho ông."

Cách nói chuyện khó nghe của người đàn ông khiến người đi đường chú ý, Hình Phỉ Phỉ không dám quay đầu, bước chân càng lúc càng nhanh, người đàn ông xông tới kéo tóc Hình Phỉ Phỉ, Hình Phỉ Phỉ buộc phải dừng bước, kêu lên vì đau.

"Dám trộm tiền bỏ trốn, cuối cùng thì ông đây cũng bắt được mày, mau trả tiền cho tao."

Người đi đường nghe ông ta nói vậy liền chỉ chỉ trỏ trỏ.

Ăn cắp tiền nhà kìa."

"Con phố này ngay sát trường Hành Việt, học sinh ở đó chẳng thấy ai nên hồn."

Người đàn ông trung niên tên Vương Hướng Viễn đắc ý khi nghe mọi người bàn tán.

Dụ Sân nhíu mày, vội mở bịch huỳnh quang ra, cả lớp đã thống nhất mua loại huỳnh quang này để mừng Giáng Sinh, chúng rất sáng, mịn nhưng có tính dai, lỡ đụng trúng da sẽ xót.

Dụ Sân lập tức hất chúng vào mu bàn tay Vương Hướng Viễn.

Vương Hướng Viên kêu thảm thiết, vội rút tay về, chửi ầm lên: "Con quỷ cái kia, sao mày dám!"

Dụ Sân kéo Hình Phỉ Phỉ ra sau: "Hình Phỉ Phỉ, không sao chứ?"

Sắc mặt Hình Phỉ Phỉ tối sầm.

Phỉ Phỉ là một cô gái lạnh lùng nhưng mạnh mẽ, Tang Tang từng nói cô ấy đánh nhau rất giỏi, thậm chí lúc ở lớp, Hình Phỉ Phỉ trong ấn tượng của mọi người là một thành phần dị hợm không ai dám tiếp xúc.

Nhưng giờ phút này đây, Dụ Sân thấy Hình Phỉ Phỉ như biến thành người khác, không còn lạnh lùng, chỉ có bất lực, trạng thái bất ổn.

Dụ Sân vừa kéo Hình Phỉ Phỉ lại thì Vương Hướng Viễn cũng vừa mắng xong, lúc này mới rõ mặt Dụ Sân.

Ông ta nuốt nước miếng: "Hình Phỉ Phỉ, bạn học của mày à?" Tuy cô gái này còn nhỏ tuổi nhưng nhan sắc có thừa, yêu kiều trong veo như thủy tinh.

Gương mặt Hình Phỉ Phỉ càng khó coi hơn, cô nắm chặt tay Dụ Sân, khẽ run: "Vương Hướng Viễn, tôi cảnh cáo ông, mong ông nghe cho kĩ.

Tôi không lấy một đông xu cắc bạc nào từ ông và người đàn bà kia hết, số tiền đó là tiền học mà cha tôi để lại cho tôi."

Vương Hướng Viễn nói: "Ba mày là ai! Ông đây mới là ba mày, mẹ mày lấy tao thì tiền đó là tiền của tao.

Ông nuôi mày từ năm mày mười ba tuổi tới giờ chỉ để mày đủ lông đủ cánh rồi bỏ chạy à, không có cửa đâu! Hôm nay mày phải trả tiền lại cho tao, tao chỉ muốn tốt cho mày thôi."

Đỉnh đầu đột nhiên nổ sấm.

Không biết ai hô một câu: "Trời sắp mưa."

Tốp năm tốp ba xem náo nhiệt lần lượt tản đi.

Thấy thế, Vương Hướng Viễn càng không nể mặt.

"Mau đưa tiền đây, bằng không đừng trách tao bán mày lấy tiền."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!