Editor – Tử Dương
***
Đây là chân lý mà Bách Chính học được từ lúc cậu vẫn còn là một cậu bé, càng tàn nhẫn thì càng có cơ hội sống sót.
Con mèo hoang vừa vọt vào hẻm thấy Bách Chính, đột nhiên chạy mất dạng.
Dụ Sân ngồi xổm cạnh cậu: "Bách Chính, anh phải tới bệnh viện."
Cô giơ tay, định đỡ cậu dậy.
Vết máu trên miệng Bách Chính đã sớm khô, cậu khàn giọng: "Em đừng đụng anh."
Mẹ ruột cậu muốn đánh chết cậu, người nhà họ Bách thì chẳng ai dám quản.
Dụ Sân bị cậu ức hiếp, bị cậu lừa, thậm chí chưa lần nào cậu đối xử tốt với cô ấy, ngay cả lấy công chuộc tội còn làm chưa xong, nên cô không cần phải quan tâm cậu.
Thậm chí bây giờ, Bách Chính rất muốn nói cho cô biết rằng: Cậu không phải ân nhân của cô, Mục Nguyên mới là ân nhân thật sự, cô đừng quan tâm cậu nữa, cô đi tìm cậu ta đi.
Thế giới này...! vỗn dĩ không có ai thật lòng yêu thương cậu.
Đồng tử Bách Chính chiếu thẳng vào mắt Dụ Sân, yên tĩnh đến lạ.
Cô rất đẹp, chùm sáng tỏa ra từ đèn pin làm góc nghiêng gương mặt sáng bừng.
Ở trường Hành Việt, có nam sinh nào mà không thích cô.
Nhưng cô cứ ngốc nghếch chạy theo cậu, nỗ lực để cậu được thi đấu, ngay cả bàn thắng đầu tiên trong đời cũng do một tay cô ban tặng.
Bách Chính biết rõ, Dụ Sân không được dây dưa với cậu nữa, đau đớn không đủ sức khiến cậu gục ngã, nhưng cô thì khác.
Bách Chính cười giễu, vừa định há miệng, máu tươi lại tràn ra yết hầu.
Mặt Bách Chính tái mét, cắn chặt khớp hàm.
Dụ Sân vội cất đèn pin vô túi.
Dáng vẻ kiên cường của Bách Chính ẩn sau màn đêm tối mịt, Dụ Sân nhẹ giọng khuyên: "Chỉ cần anh muốn, em sẽ luôn bên anh, đừng sợ, em đưa anh tới bệnh viện."
Cô gái nhỏ cẩn thận tránh mấy chỗ có vết thương, cố sức đỡ cậu dậy.
Anh chàng này quá nặng, Dụ Sân lảo đảo, nhưng vì sợ cậu ngã nên gắng đứng vững.
Từ đầu đến cuối, Bách Chính không rên tiếng nào.
Cô đỡ cậu, bước từng bước một, ra khỏi con hẻm tối tăm.
Bách Chính nhìn từ ánh đèn nhạt màu trong trường đến ánh đèn tỏ dọc hai bên phố, cuối cùng là ánh nghê hồng(*) trên bầu trời.
Sắp bước sang mùa đông, đường phố vắng người qua lại.
Sau lưng bọn họ là cánh song sắt dựng thẳng, Bách Chính hiện không còn chút sức lực nào, hơn nửa trọng lượng cơ thể đều dồn vào người cô gái.
Cậu rũ mắt nhìn Dụ Sân.
Cô gái nhỏ ốm yếu gầy tom, cả năm nay không thấy cô lớn hơn xíu nào, nhưng lại trưng vẻ mặt nghiêm túc mà cậu chưa thấy bao giờ.
Bách Chính càng nhìn càng đau lòng, đáng ra tối nay cậu đã xém chết ở đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!